Ngày hôm sau Phó Ngọc Trình thức dậy, tia nắng sớm rạng rỡ xuyên qua khe hở màn cửa vào phòng. Anh lấy đồng hồ đeo tay đặt ở đầu giường lên xem, đã bảy giờ ba mươi lăm phút rồi, trễ hơn ngày thường năm phút.
Anh ra phòng khách, thấy trong phòng đèn sáng, người phụ nữ đang thái rau trong bếp, nhìn một lúc mà cô vẫn không phát hiện, tập trung loay hoay trong phòng bếp như con quay, anh bèn quay người đi vào phòng tắm rửa mặt.
Trong phòng tắm, bàn chải và kem đánh răng, thậm chí cả dao cạo râu được đặt ở vị trí dễ thấy nhất trên kệ, tựa như mỗi ngày anh đều rửa mặt ở đây.
Đến khi anh rửa mặt xong, Tưởng Đồng đã dọn cháo lên trên bàn.
Thấy anh đã dậy, cô nhìn anh cười, hỏi: “Tối hôm qua anh ngủ có ngon không?”
Phó Ngọc Trình gật đầu, thấy cô bước tới gần nói với mình, “Để em tìm quần áo cho anh thay”
Anh có để mấy bộ tây trang ở bên này, lúc trước toàn do Tiểu Triệu đưa tới, sau này thì dứt khoát để ở chỗ cô luôn.
Tưởng Đồng không biết thắt cà vạt, nên chỉ cầm cà vạt chờ anh mặc áo khoác xong lại đưa cho anh.
Hai người đứng đối diện nhau, không ai nói lời nào.
Phó Ngọc Trình nhận cà vạt, vừa thắt vừa nhìn xuống cô. Cô vẫn mặc váy ngủ, chiếc váy ngủ không có tay màu xanh nhạt, dây áo mỏng manh vắt trên vai. Da cô trắng mịn, nhưng anh luôn luôn có chừng mực, không lưu lại dấu vết ân ái trên người cô. Ánh mắt của anh lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-sinh-dung-tay/467948/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.