"Vậy sau đó cậu ta có ngồi xe ông quay về không?"
"Không có!" Tài xế thực khẳng định nói, ngày đó người tài xế còn lại bị bệnh, xe tới Tùng Vận thôn chỉ có một mình ông chạy, tới năm giờ chiều ông lại đi một chuyến, đợi nửa tiếng không thấy ai tới thì quay về.
Nói vậy, chuyến cuối từ Tùng Vận thôn về trấn trên là lúc năm giờ chiều, ông cũng sớm báo cho du khách phải ra vào lúc này, bằng không sẽ không có xe. Ông nghĩ là Lâm Trịnh Lập quên mất, vì mấy chục đồng, ông còn cố ý đợi thêm nửa tiếng, kết quả ngay cả bóng dáng cũng không thấy.
Tin tức nhận được thực sự là càng lúc càng không xong!
"Ôi chao, bác tài, vậy hôm qua với hôm nay ông có gặp cậu ta không?"
Tài xế lắc đầu: "Không có, hai hôm nay không có khách nên nửa ngày tụi tôi mới chạy một lần, không thấy cậu ta."
Tâm Dương Lâm Tây lạnh hơn phân nửa.
Tống Triết mím môi, lấy hình Lữ Hưng Vĩ cho tài xế xem, hỏi ông từng gặp qua chưa?
Trí nhớ tài xế rất tốt, gật đầu nói: "Cậu nhóc này cùng vài người lên xe tôi, mọi người đều rất vui vẻ, chỉ có đám bọn họ là biểu tình ngưng trọng, còn không ngừng an ủi cậu nhóc này là sẽ tìm được thôi. Tôi hỏi một chút mới biết, hóa ra bạn gái của cậu nhóc này không thấy đâu. Bọn họ cho rằng cô gái đã tới Tùng Vận thôn trước, còn đưa hình cô gái kia cho tôi xem, bất quá cô gái đó không đi xe tôi, có thể đã đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-sinh-doan-menh-sao/1465911/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.