Ninh Ưu nửa đêm mới về tới nhà, thực sự đã mệt lả, không chỉ thân thể mà còn cả tinh thần. Thế giới này cư nhiên có yêu quái? Trời ạ! Có phải cô đang nằm mơ không a!
Ninh Ưu ngây ngốc ngồi trên số sô pha phòng khách nhà mình, túi xách giá mấy chục ngàn của cô đã bẩn tới không chịu nổi, lúc ở xưởng bị nhóm mèo hoang giẫm giẫm đạp đạp còn cắn mấy cái, nếu là bình thường thì chắc cô đã sớm vứt đi rồi, thế nhưng hiện giờ ngây ngây ngốc ngốc cứ vậy xách về.
Quản gia cùng nhóm người làm đã ngủ rồi, không ai ngờ Ninh Ưu hơn nửa đêm sẽ quay về. Ninh Ưu vào phòng bếp rót một ly nước nóng, uống vài ngụm, trán lập tức ứa mồ hôi vì nóng.
Ly thủy tinh nóng phỏng tay, Ninh Ưu Ưu đụng một cái, xác nhận da mình bị nóng tới ửng đỏ mới thật sự tin tưởng mình không nằm mơ.
"Ôi trời ơi, thế giới này thực sự điên rồi!" Ninh Ưu vỗ vỗ mặt mình, đừng nghĩ, đừng nghĩ, đi ngủ thôi! Ngày Mai Tống Triết sẽ giúp cô giải quyết chuyện mèo hoang, sau này cô không cần buồn phiền nữa rồi. Này có thể xem là trong họa có phúc không?
Ninh Ưu tự giễu, sau đó đặt ly xuống rồi đi lên lầu.
Lúc này, đèn cầu thang đột nhiên bật sáng, ánh đèn quả quít rọi sáng mờ mờ. Ninh Ưu híp mắt thì thấy Ninh Nhiên đứng trên cầu thang, trên người mặc áo ngủ màu trắng, tóc rối bù, mỉm cười điềm tĩnh nhìn mình: "Chị, chị về rồi à?"
Ninh Ưu mất kiên nhẫn liếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-sinh-doan-menh-sao/1465896/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.