Hợp lực ném ma men Nghiêm Minh Nhân lên xe, Tống Triết cùng Tiêu Thiên chậm rãi trở về nhà.
Chạng vạng tối mùa hè, làn gió vẫn còn mang theo chút hơi nóng làm Tống Triết vì uống bia mà có chút khô nóng nhịn không được kéo kéo áo, nóng quá. Gương mặt nhỏ nhắn căng bóng của cậu đỏ rực, màu sắc tiên diễm hệt như từ sâu trong da thịt toát ra, lộ ra mùi bia thơm nồng đậm.
Tống Triết tới thế giới này lâu như vậy, đâu là lần đầu tiên uống nhiều đến thế, cậu ợ một hơi, bước chân có chút không ổn định, hoàn toàn trái ngược với Tiêu Thiên mặc dù uống nhiều như vậy nhưng vẫn bước đi thực vững vàng, Tống Triết cười híp mắt: "Tiêu Thiên, không nhìn ra tửu lượng của anh tốt vậy a?"
Tiêu Thiên đưa tay đỡ thân thể lảo đảo của Tống Triết, cánh tay cậu rất nhỏ gầy, da dẻ rất trắng, bấm nhẹ một cái liền để lại vết đỏ nhợt nhạt.
Khí tức ấm áp phả vào tai Tống Triết, cậu nghe thấy âm thanh trầm thấp của Tiêu Thiên: "Tửu lượng của anh khá tốt."
Tống Triết vui vẻ nói: "Minh Nhân ngày nào cũng khoe khoang về tửu lượng, thực không ngờ lại bị anh hạ gục, ngày mai tôi phải cười nhạo cậu ấy một phen." Gương mặt baby của Nghiêm Minh Nhân lộ ra biểu tình ủy khuất khẳng định rất thú vị.
Tiêu Thiên nheo mắt, cảm thấy cái tên ba chữ Nghiêm Minh Nhân chiếm được tiện nghi: "Em gọi Nghiêm Minh Nhân là Minh Nhân nhưng lại cứ gọi anh là Tiêu Thiên, cùng là bạn nhưng sao em lại nặng bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-sinh-doan-menh-sao/1465796/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.