Edit: Dờ
Lúc Lý Niệm tới bệnh viện thì Chung Việt đã tỉnh lại, đang truyền nước.
Trong phòng bệnh chỉ có Tiểu Mao, "Đạo diễn Tang ở đây một ngày, thăm anh Tiểu Chung xong là về."
Tủ đầu giường đầy ắp hoa tươi và trái cây của Tang Viện Triều và nhân viên đoàn phim đưa tới.
Lý Niệm liếc mắt nhìn, cầm lấy lẵng hoa của Lý Kim quăng cho Tiểu Mao, "Vứt."
Tiểu Mao cầm lẵng hoa đi ra ngoài.
Lý Niệm ngồi xuống cạnh giường Chung Việt. Sắc mặt cậu vẫn tệ như thế, chỉ khi Lý Niệm nhìn cậu, mắt mới lóe lên tia sáng.
"Lúc cần xin nghĩ thì cứ xin nghỉ, cố sức quá lại chậm trễ tiến độ quay phim, đi tiêm ngay thì đâu đến nỗi này."
Lý Niệm nắm tay cậu nói.
Ánh mắt Chung Việt lại ảm đạm.
"Em không muốn....khiến anh thất vọng."
"Không hề, anh tự hào vì em. Em làm rất tốt. "
Lý Niệm buông tay ra, đưa tay vuốt tóc Chung Việt. Thật đáng ngạc nhiên, sắc mặt đã tiều tụy như vậy mà đầu tóc vẫn đen bóng mượt mà.
"Muốn thưởng cái gì?"
Chung Việt im lặng không nói gì, Lý Niệm vẫn cứ dùng tay làm lược, lẳng lặng chải đầu cho cậu.
"Có thể...hôn em không."
Lý Niệm nhìn cậu, cúi người hôn lên trán Chung Việt.
Chung Việt ôm lấy anh, "Không phải chỗ đó."
Lý Niệm hơi do dự.
Sức lực của Chung Việt rất mỏng manh, cậu chỉ dùng chút sức lực nhẹ nhàng ấy để ấn đầu Lý Niệm, hôn lên môi anh.
Chung Việt chậm rãi vươn lưỡi vào miệng anh.
Lý Niệm buồn nôn theo phản xạ, lập tức đẩy Chung Việt ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-sinh-den-tu-1930/615303/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.