Edit: Dờ
Bạch Phú Cường đi rồi, mấy ngày liền Bạch Dương cứ buồn bã ỉu xìu. Thế An hỏi cậu làm sao vậy, cậu cũng chẳng chịu nói.
Trước kia cậu luôn cảm thấy tình yêu rất tốt đẹp, chẳng hề có sợ hãi, cho đến khi Bạch Phú Cường nói với cậu rằng, con nghĩ bố không biết, thực ra bố biết hết.
Lần gặp mặt này không có gì mâu thuẫn bất hòa, nhưng Bạch Dương luôn thấy có một chút gì hối hận. Giống như mèo cào vậy, thỉnh thoảng lại gãi vào lòng cậu.
Có lẽ bố cậu vẫn chưa biết, có lẽ bố cậu vẫn tưởng cậu và Trịnh Mỹ Dung ở bên nhau.
Lại có lẽ, vĩnh viễn giấu đi mới là tốt nhất.
Bạch Dương dù gì vẫn là Bạch Dương, qua một hai ngày cậu lại quên béng mất chuyện này.
Kiếm Tung Tầm Tình đã đi đến những tình tiết cao trào nhất, đất diễn của Bạch Dương đã hết rồi nhưng nhiệt độ thì vẫn còn. Lý Niệm dặn dò cậu, "Ra ngoài nhớ đeo kính, bảo bọn Tiểu Mã đi theo."
Vì vậy Bạch Dương đeo một cặp kính không độ, Thế An thấy rất thú vị, "Em đeo kính cũng rất đẹp."
Bạch Dương chu môi, "Em ra sao cũng đẹp hết."
Thế An kéo cậu vào ngực, "Nhưng đeo cái này thì không tiện hôn em."
Bạch Dương tháo kính xuống, "Sao lại không tiện? Cũng chẳng phải đeo cả bức tường."
Thế An khẽ kéo cằm cậu qua, "Tôi muốn nhìn vào mắt em mà hôn em."
Buồn nôn, Bạch Dương muốn đánh hắn.
- -- Dù thế nào thì giờ cậu cũng đã thực sự bước lên con đường lưu lượng, tuy rằng lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-sinh-den-tu-1930/615285/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.