Edit: Dờ
Chung Việt không phải là người nhỏ nhen, ít nhất đối với Bạch Dương thì không phải.
Cho dù Bạch Dương không tới thăm thì cậu cũng chẳng so đo, nhưng thấy Bạch Dương lấp ló trước cửa phòng bệnh, Chung Việt vẫn vui vẻ mỉm cười.
Lý Niệm không ở đó, Bạch Dương rất vui. Cậu lấy túi bánh Ganso từ sau mông ra, chạy vụt vào trong phòng bệnh: "Tiểu Chung! Cho cậu này! Có muốn ăn tôm hùm cay không? Ngày mai tôi mang đến cho cậu."
Chung Việt cười híp mắt nhìn Bạch Dương, "Đồ, đồ ngọt... đừng ăn, nhiều quá.... Không, không tốt, cho cổ họng... đồ, đồ cay cũng thế."
Miệng thì nói vậy, tay Chung Việt vẫn mở túi bánh của Bạch Dương ra thử ăn một miếng.
"Ngon lắm."
Một câu ít hơn ba chữ thì Chung Việt sẽ không nói lắp.
Bạch Dương sâu sắc hiểu được câu "nhan sắc là chính nghĩa". Nếu là người khác chê quà của cậu, cậu đã sớm đánh người. Nhưng nếu là Tiểu Chung xinh đẹp, cậu ấy nói gì cũng là đúng.
Hai người ngồi ăn bánh ngọt, Bạch Dương trông mong nhìn Chung Việt.
"Tiểu Chung, cậu có thể dạy tôi hát không?"
Chung Việt chưa kịp đáp, Bạch Dương đã cắt ngang, "Tiểu Chung, cổ họng cậu đang bị thương! Chúng ta nhắn tin đi!"
Chung Việt hơi tủi thân.
Tủi thì tủi, hai người vẫn nhắn tin qua wechat.
Bạch Dương luôn cảm thấy mình hát khá ổn, dù gì từ nhỏ tới lớn luôn là bá chủ KTV. Đương nhiên, bây giờ cậu đã nhận ra mình thực sự hát không tốt chút nào.
Bạch Dương:【Có phải tôi hát rất dở không?】
Chung Việt: 【Cũng không hẳn....
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-sinh-den-tu-1930/259933/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.