"Dì Tần, Hôi Hôi của chúng ta thích nhất ăn cá, nhưng không giống với những đứa nhỏ khác, còn phải phiền dì gỡ hết xương cá đi, nếu không nhất định sẽ bị hóc xương..."
"Mỗi ngày đều phải giám sát vật nhỏ đánh răng, đừng để em ấy nuốt kem đánh răng."
"Còn phải trông chừng không cho em ấy chạy ra vườn bắt chuột, lại càng không cho leo cửa sổ."
"Hôi Hôi của chúng ta còn đặc biệt thích xem Tây Du Ký, cùng mấy phim hoạt hình có biến thân gì gì đó em ấy đều thích, chú ý không được để em ấy xem quá lâu, nếu không sẽ đau mắt...Ai ai, dì Tần, con còn chưa nói xong, ai ai ai..."
Hôi Hôi nhìn Lê Hạo bị dì Tần đẩy khỏi phòng bếp, lập tức để bút xuống, lạch bạch chạy tới, nhào vào lồng ngực hắn, khẩn cầu nói: "Em muốn xem tivi, nhưng Hạ Thiên nói phải viết chữ."
Lê Hạo liền bế ngang vật nhỏ lên, nói: "Để anh xem hai người đã viết được những gì rồi?"
Duẫn Hạ Thiên không đồng tình chỉ vào Lê Hạo: "Anh mau thả cậu ấy xuống."
"Tại sao?" Người của tôi tôi vốn đã ăn không được, bây giờ ngay cả ôm cũng không được sao???
"Tuy rằng chỉ số thông minh của cậu ấy không đạt đến tiêu chuẩn của một người bình thường, thế nhưng dù sao cậu ấy cũng đã là một người trưởng thành, anh có từng gặp qua người trưởng thành nào động một chút là để người ta bế tới bế lui hay chưa?" Duẫn Hạ Thiên mặt mũi lãnh khốc: "Lập tức thả cậu ấy xuống."
"Không muốn đâu." Hôi Hôi câu lấy cổ Lê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-sinh-co-meo-cua-ngai-den-tim-ngai/1136313/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.