"Nhưng, nhưng mà... " Quan Hướng Lam vẫn chần chờ.
"Sao hả?"Đan Tiểu Phù nhếch mày.
"Nhưng, nhưng mà làm sao biết anh ta nói yêu thích mình là đùa giỡn haythật!" Cũng không phải là cô chưa từng nếm qua xấu xa của tên kia?
"Cái này sao... Phải nhờ vào cậu đi xác nhận."Đan Tiểu Phù đứng dậy, phủi mông một cái."Lam Lam, cố gắng lên!"
Vỗ vỗ vai Quan Hướng Lam, Đan Tiểu Phù phất phất tay, xoay người rời đi.
Nhờ vào cô xác nhận-- -. . . Phải xác nhận thế nào?
Quan Hướng Lam cắn môi, không chút đầu mối nào, cô thích Ngôn Tử Ngự thậtsao? Cô nhớ tới lúc còn trẻ, mỗi ngày ra cửa đi học thì anh ở cách váchcũng sẽ cùng đi ra theo. Đáng ghét, rõ ràng có thể bỏ qua thời gian cùng ra cửa, nhưng cô chưa từng nghĩ tới muốn làm như vậy, còn cùng ra cửamột lúc với anh.
Sau khi anh đi, bước ra khỏi nhà nhìn sang cáchvách đã thành thói quen, người đáng ghét này cũng không xuất hiện nữa,lòng của cô cũng cảm thấy mất mác.
Dù sao thì cô có thói quen racửa nhìn sang cách vách, mà không có thói quen nhà cửa trống rỗng, cũngkhông có thói quen không có bóng dáng của anh.
Cho dù cô rời khỏi trấn nhỏ đi ra bên ngoài, nhưng cô vẫn luôn nhớ đến anh, cô cho là mình sẽ quên, nhưng cô vẫn nhớ anh...
Cô đã từng thầm thích anh, nhưng cô tự nói với mình, chỉ có thích một chút mà thôi... Nhưng thật sự chỉ có một chút thôi sao?
Nếu là như thế, vậy vì sao mười năm nay cô không quên anh được? Vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-sinh-cach-xa-toi-mot-chut/36736/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.