Chương trước
Chương sau
Lẩu?

Lục Trạch Nhất đứng ngoài cửa tiệm hỏi: "Chỗ này ấy hả?"

Nhìn bộ dạng khó tin của anh mà dễ thương quá.

"Anh chưa ăn bao giờ à?"

Sở Dung đắc ý nhìn anh: "Một luật sư bận rộn công việc như anh, tiền cũng không thiếu, sao có thể tới loại cửa hàng này? "

Lu Trạch Nhất:"."

Sở Dung chỉ vào những chữ to trên đó, dùng sức đọc cho anh ấy nghe: "Nồi lẩu xoay tròn."

Lục Trạch hỏi: "Em có chắc là em muốn ăn?"

Tất nhiên là có rồi.

Không chừng còn có thể tránh được ma chướng gội đầu cho anh.

Đến lúc đó, chỉ cần bảo cô chưa ăn no, không có sức mà hầu hạ anh.

Sở Dung không khỏi tự mãn, cô đúng là một cô bé thông minh mà.

Hai người nhanh chóng đi vào, kiếm bàn ngồi xuống.

Sở Dung nhớ lần cuối cùng cô ăn là với Thích Lam.

Cô nhìn Lục Trạch đang cẩn thận lựa chọn gia vị, cô không khỏi gật đầu, những gì trên mạng nói đều là sự thật, cảm giác đi chơi với bạn thân quả thực khác xa với cảm giác đi chơi với bạn trai.

"Tại sao anh lại làm luật sư?"

Lục Trạch Nhất trả lời: "Vì một người."

Hả?

"Vì ai?" Sở Dung tò mò hỏi.

Lục Trạch gắp một miếng bí đao đã chín bỏ vào miệng, không nói một lời.

Người đàn ông này ngay cả khi ăn cũng đẹp trai như vậy.

Sở Dung khẽ thở dài, gõ ngón tay lên bàn đe dọa hỏi: "Là con gái phải không?"

Lục Trạch nhướng mi, liếc cô một cái rồi cúi đầu: "Em ghen à?"

Chẳng lẽ là vì cô?

Nếu năm đó Lục Trạch Nhất thật sự cứu cô, như vậy...

Sở Dung siết chặt đôi đũa, ngập ngừng hỏi: "Trước đây chúng ta có phải...?"

Tiếng kêu của điện thoại di động ngắt lời cô, Sở Dung ngừng lại cầm lấy di động.

Là Thích Lam.

Lục Trạch lặng lẽ ăn xong một bông cải xanh, lại gắp một cái bánh gạo nhỏ bỏ vào trong bát.

Sở Dung: "Sao vậy?"

Thích Lam nghiêm túc hỏi: "Cậu chọn A hay B?"

"Hả?"

Sở Dung liếc nhìn Lục Trạch bên cạnh cô ấy, và nói với điện thoại: "Cậu đang nói cái gì vậy?"

Cô nghe thế nào cũng không hiểu.

"Mình và Úy Vĩnh Nghiêu đang chơi một trò chơi, và có hai tờ tiền," Thích Lam đáng thương nói, "Anh ấy bắt tớ chọn một tờ."

"Thật hay thách hả?"

Thích Lam: "Đúng vậy."

Hai người này còn chơi mấy trò tình thú này nữa hả.

Sở Dung suy nghĩ một lát rồi trả lời lại "Mình chọn A."

Vừa dứt lời, Thích Lam đã kêu thảm một tiếng, ngay sau đó, đối diện truyền đến một tiếng đô đô.

Sở Dung: "...."

Có vẻ như A là một lựa chọn không tốt, Sở Dung tắt màn hình điện thoại, một lần nữa cầm đũa lên.

Lục Trạch Nhất: "Vừa rồi em muốn hỏi cái gì? "

"Thì là..."

Dũng cảm trong nháy mắt như cạn, Sở Dung không dám hỏi lại.

Lục Trạch Nhất nhìn xuống, như thể món ăn anh đang gắp là món ngon nhất trên đời.

Sở Dung lập tức cảm tháy có chuyện lạ kêu lên: "Không được dùng ánh mắt này nhìn đồ ăn"

Lục Trạch Nhất nghi vấn ngẩng đầu lên

Mặc kệ, quan trọng nhất bây giờ la phải đánh trống lãng qua chuyện khác.

"Không phải chỉ là một ít giá đỗ thôi sao, sao có thể ngon hơn em?"

Sở Dung căng da đầu ra lệnh bảo: "Mau mau ăn đi!"

Lục Trạch Nhất ngoan ngoãn đem đồ bỏ vào miệng.

Sở Dung hài lòng gật đầu, chiếc đũa kia nhanh chóng chiến đầu tìm đồ ăn-

"Em không chọn cái này! "

Thích Lam ngồi khoanh chân trên giường, cô xoay tờ giấy trong tay, định nhét lại vào hộp.

"Không được." Uý Vĩnh Diệu ngăn lại.

"Anh định để em làm..." Thích Lam đáng thương kéo tay áo anh, "Em thực sự không làm được."

"Sao lại không làm được?"

Uý Vĩnh Diệu có đôi mắt đen láy, mặt trắng môi mỏng. Thoạt nhìn, trông giống như búp bê Tây Dương xinh đẹp.

Tuy rằng nói đàn ông như con búp bê Tây Dương thì có chút kỳ quái

"Đừng nhìn anh như vậy."

Uý Vĩnh Diệu đưa tay chọc chọc trán cô, không thương tiếc nhả ra một chữ: "Ngu ngốc."

Mẹ, lại bị mắng.

Thích Lam lấy tay che đầu, nghiêng người nằm lên trên người anh, làm nũng bảo: "Cho em một lần đi"

"Anh đã cho em nhiều lần rồi."

"Thêm lần này nữa thôi."

"Vừa rồi em cũng nói y như vậy."

Thích Lam trốn trong vòng tay anh hai má ửng hồng: "Nhưng em thực sự không biết làm thế nào"

Uy Vĩnh Diệu một tay ôm lấy cô, tay kia nhanh chóng gõ vài chữ trên điện thoại-

Làm sao để chủ động hôn sâu.

"Đi mà" Thích Lam vẫn cọ cọ vào người anh

Uy Vĩnh Diệu vẫn không nhúc nhích, anh bấm vào tìm kiếm, chọn trang web đầu tiên rồi mở ra.

"Ở đây có hướng dẫn."

Uy Vĩnh Diệu kéo cô từ trên người mình xuống, chỉ vào màn hình, sau đó chỉ vào miệng của chính mình: "Học xong thì hôn anh"

"Loại chuyện này mà còn có hướng dẫn nữa hả!"

Thích Lam nước mắt giàn giụa cầm điện thoại, hai má hai tai đều đỏ bừng: "Anh"

"Anh thực sự không muốn nhường em hả?"

Uy Vĩnh Diệu nhìn cô bằng đôi mắt trầm lặng ấy, giọng nói dịu dàng mềm mại như kẹo bông gòn mới làm xong.

"Thật sự không học được sao?"



Đèn rực rỡ.

Sở Dung tung tăng đi bên cạnh Lục Trạch, cô khịt mũi quấn chặt áo khoác.

Nhiệt độ ban đêm thấp hơn nhiều so với ban ngày.

Xe của Lục Trạch đậu cách đó không xa dưới đèn đường, anh bảo dưỡng xe rất tốt, ánh sáng lờ mờ chiếu vào xe, tạo thành một ô tròn.

Lục Trạch: "Sở Dung."

"Dạ?"

"Nhìn anh này."

Sở Dung quay đầu lại, chiếc khăn quàng cổ lập tức bị bắt lấy, lảo đảo, cô bị động ngã vào vòng tay Lục Trạch.

"Anh..."

Lục Trạch cúi đầu hôn lên.

Hả?

Anh cắn nhẹ vào môi cô, mơ hồ mà nhẹ nhàng vạch ra hình dáng đôi môi cô.

Dường như có thứ gì đó đang gợn sóng quanh người anh, không khí lạnh lẽo xung quanh cũng trở nên nóng bức, đầu ngón tay cô yếu ớt nắm lấy eo anh.

Môi và răng quấn lấy nhau.

"Nói yêu anh đi."

Lục Trạch Nhất dường như không muốn buông cô ra, anh vẫn nắm chặt khăn quàng cổ của cô, khóa chặt cô trong lòng.

Quá gợi cảm

Vì vậy, cô thận trọng hỏi: "Anh có thể đổi từ được không?"

Lục Trạch: "Không được."

"Nhưng...."

"Vậy anh lại hôn em nhé."

Anh lại hôn, nụ hôn này so với lần trước còn sâu hơn, Sở Dung chỉ có thể lùi về phía sau một bước, Lục Trạch Nhất lại tiến đến.

Cô lùi một bước.

Trời ơi, anh ý bị làm sao vậy?

Sở Dung bị đè vào cột đèn bên cạnh, hôn ngấu nghiến, Sở Dung nửa mở mắt, choáng váng một hồi.

"Nói đi em."

Lục Trạch cắn tai cô, như thể Sở Dung dám từ chối, anh lại tiếp tục hôn tiếp.

Trời ơi, tên này làm sao vậy?

Sở Dung thở hổn hển trong vòng tay anh, tim cô như muốn nhảy ra ngoài.

"Lục Trạch Nhất...."

Đầu lưỡi đau nhức, cô chỉ có thể thút thít như mèo.

Anh lại nâng đầu cô lên, ôm lấy Sở Dung. Cả người hoàn toàn bị bao phủ trong cái bóng của chính mình.

"Nói đi, anh muốn nghe."

Anh là sói hả.

Sở Dung há miệng thở dốc, giọng nói mềm mại: "Em yêu anh."

Lỗ tai nóng muốn chết.

"Nói lại đi."

"Em yêu anh."

Ánh mắt hai người quấn lấy nhau.

Ánh mắt Lục Trạch mơ hồ lấp lóe, anh lại cúi người xuống, nhẹ nhàng nghiêng đầu. nụ hôn đặt lên cổ cô.

" Ngoan quá."

Nơi anh hôn thật nóng bỏng.

Sở Dung dùng lưỡi chọc chọc vào xương hàm, giọng điệu nhõng nhẽo: "Anh bắt nạt em."

"Hửm," Lục Trạch gục đầu vào cổ cô, vòng tay qua eo cô và nói, "Anh thích bắt nạt em."

Quán lẩu vẫn đông nghịt người, từ xa nhìn vào, ánh đèn chiếu xuống đất, vừa ấm áp lại náo nhiệt.

Sở Dung nói: "Trong lời đồn đại, anh không phải như vậy."

"Như thế nào?"

Giọng anh rất nhỏ, như thể giây tiếp theo sẽ tan vào bầu trời đêm.

"Họ nói anh là người cố chấp, làm việc vĩnh viễn không mốt chút cẩu thả."

Sở Dung vươn tay ra khỏi ống tay áo, nói một câu lại duỗi ra một ngón tay. "Bọn họ cũng nói rằng anh rất bình tĩnh, dù có gặp phải điều gì, anh cũng không hốt hoảng, nói anh.."

"Đều là giả." Lục Trạch ngắt lời cô.

Đương nhiên cô biết là giả,

Sở Dung sờ sờ đỉnh tóc của anh nói: "Anh bây giờ là đang làm nũng với em đây hửm?"

"Ừm."

Anh có hơi bất bình thường.

"Chúng ta về nhà thôi."

Giọng nói của Lục Trạch Nhất khàn giọng, anh mơ hồ ấn vào trán cô: "Đi thôi, đi làm chuyện mà bạn trai và bạn gái nên làm."

Quả nhiên là cô suy nghĩ nhiều rồi.

Sở Dung véo mặt hắn, người trước mặt vẫn là kẻ mặc áo choàng một con sói đội lốt cừu.

Hai người rất nhanh đã về đến nhà, Sở Dung thay đồ ngủ, bưng cốc đi lấy nước.

Lục Trạch Nhất ngồi trên sô pha, như không có chuyện gì xảy ra.

Nhà của Lục Trạch rất sạch sẽ, đồ đạc về cơ bản đều là màu lạnh, không có mùi nước hoa.

Nhưng kể từ khi Sở Dung đến, mọi thứ đã thay đổi.

Một con búp bê thỏ màu hồng được chất đống trên ghế sô pha, những đôi tất gấu hoạt hình được treo trên ban công, những miếng dán đầy màu sắc được dán trên tủ lạnh, vài đôi dép lê của phụ nữ được đặt trên giá giày.

Sở Dung Vừa uống nước vừa hỏi: "Trước khi em chuyển đến, anh ăn cái gì?"

Vốn dĩ cô cho rằng lần trước mình đến là vì tủ lạnh hết thức ăn, nhưng sau đó mới biết anh thật sự không mua gì.

"Mở ngăn đông lạnh ra, ngăn đông lạnh có bánh bao, mì, đồ ăn mang đi." Lục Trạch Nhất vừa nói vừa bật TV.

Máy cái này đều là đồ không tốt cho sức khỏe.

Sở Dung cầm ly nước đi tới: "Như vậy không được."

Cô ngồi bên cạnh anh, bỏ dép xuống,vắt chân lên đùi anh: "Hỏng hết rồi, chúng ta phải bỏ đi"

"Một mình nấu ăn phiền phức quá." Lục Trạch Nhất trả lời.

"Vậy sau này phải làm sao?" Sở Dung cầm lấy điều khiển TV, vừa đổi kênh vừa hỏi: "Nếu sau này em không ở nhà, anh thậm chí sẽ không nấu bữa tối, phải không?"

Nếu cứ như vậy hoài thì sẽ sinh bệnh.

Từng kênh một đều bị bật qua, rốt cuộc, Sở Dung dừng lại ở một kênh đang phát một bộ phim thần tượng.

Hình như được bình luận rất nhiều trên mạng, Sở Dung đặt điều khiển TV xuống, nghe bảo phim này rất ngọt.

Người bên cạnh đã lâu không lên tiếng, Sở Dung nhìn qua.

"Tại sao em không ở nhà?" Lục Trạch Nhất hỏi.

Nhiệt độ trên tay của Lục Trạch rất lạnh, và anh nắm chặt cổ tay cô, vừa thâm tình vừa nghiêm túc.

"Anh sao vậy?" Sở Dung thản nhiên vẫy tay trước mắt anh, "Thì có đôi lúc em phải đi công tác nè, rồi còn nhiều thứ khác..."

Lục Trạch Nhất: "Em sẽ chia tay với anh sao?"

Sở Dung sửng sốt, anh dang căng thẳng?

Trong không khí chỉ có tiếng phim truyền hình, một lúc lâu, Lục Trạch Nhất cúi đầu ôm lấy cô, thật sâu thở dài, thấp giọng nói: "Anh xin lỗi."

" Có chuyện gì với anh sao?"

Lục Trạch nói "ừm" một tiếng, thừa nhận.

Nam nữ chính trên TV đang hôn nhau trên sân thể dục, Sở Dung đưa mắt nhìn một cái, rồi lại thu ánh mắt lại hỏi anh: "Có chuyện gì vậy?"

"Chuyện này."

Giây tiếp theo, Lục Trạch Nhất đè xuống.

Hả?

Sở Dung đặt hai tay lên vai, nhắm mắt lại, liên tục ngả người về phía sau, cuối cùng "rầm" một tiếng ngã xuống sô pha.

"Này"

"Gọi tên anh."

Hơi thở của anh dần trở nên gấp gáp, cà vạt bị kéo ra, trong vừa cấm dục lại gợi cảm.

"Anh đợi đã"

"Không đợi."

Lục Trạch Nhất chế trụ eo cô, lưng hướng về phía ánh đèn, cảm xúc trong đồng tử phi thường rõ ràng.

Như cảm nhận được động cơ của anh, Sở Dung muốn bịt miệng anh lại, Lục Trạch Nhất chuẩn sát bắt lấy, cưỡng chế đưa hai tay cô qua đầu.

Còn đang trên sofa đấy!

Nụ hôn của anh nhẹ đến mức mỏng manh, lớn nhỏ khác nhau dừng lại trên người cô.

"Lục Trạch Nhất..."

"Hmm."

Những cảm xúc không thể giải thích được tranh giành lan tràn từ trong lòng ra ngoài, Sở Dung ngẩng đầu lên, ngay cả ngón tay cũng run rẩy.

"Anh đang muốn làm gì vậy?" Sở Dung hỏi.

Lục Trạch Nhất ngẩng đầu lên, ánh mắt giống như một xoáy nước, cuốn cả người cô đi vào.

"Anh thích em." Anh nói.

A a a!

Giống như một bị tấn công dữ dội, Sở Dung lo lắng cuộn ngón chân lại, nói: "Anh đang giở trò lưu manh đấy!"

Đôi mắt Lục Trạch Nhất như có ngọn lửa, tùy ý đã có thể thiêu đốt từng tác da tấc thịt cảu cô.

"Lần trước không phải em đối xử với anh như vậy sao?"

Anh nhặt một sợi tóc vương vãi trên ngực cô, cuốn vào ngón tay cô chậm rãi: "Bây giờ anh trả lại cho em"

Anh đang dụ dỗ cô.

Sở Dung nghiến răng nghiến lợi, giơ chân móc eo anh, ngẩng đầu cọ cọ vào môi anh.

"Hừm, lần này em cũng có thể như vậy với anh."

Hừ.

Ai ăn ai cũng chưa chắc.

Bốn mắt nhìn nhau.

Một lúc lâu sau, Lục Trạch Nhất đột ngột đứng dậy, xỏ dép sải bước về phía phòng tắm.

Hả?

"Này," Sở Dung gọi anh từ phía sau, "Anh đi đâu vậy?"

"Anh đi xem nước đã sôi chưa." Lục Trạch Nhất vừa đi vào vừa nói: "Đã đến giờ làm chuyện nghiêm túc rồi."

Việc nghiêm túc

Anh nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt cô, hai giây sau, Sở Dung lại nằm xuống sofa.

Có phải anh ấy hôn đến không yên rồi không?

Sở Dung úp mặt vào trong sô pha, lấy tay che mặt, dùng sức xoa xoa.

Thật sự là kinh khủng, tim ngứa ngáy đến chết.

Những nơi khác cũng ngứa

- ---------

Nước đã sôi đến 78 độ, Lục Trạch nhìn máy nước nóng rồi từ từ rút điện.

Anh rốt cuộc nên làm gì với cô đây,?

Lục Trạch Nhất vô lực dựa vào tường, ngước nhìn ngọn đèn phía trên.

Gì mà thời cơ chính muội, gì mà không thành thục?

Rốt cuộc cái gì có thể nói và cái gì không nên nói?

Lục Trạch thở ra một hơi, sau một lúc lâu, rốt cục bước ra ngoài cửa lại.

Nhẫn nhịn đến cực hạn

-

Sở Dung đang khoanh chân ngồi trên sô pha xem phim truyền hình, cô liếc nhìn người đàn ông đang tiến lại gần mình, rồi vội quay lại nhìn màn hình TV.

Làm sao đây, làm sao đây?

Anh ấy đến rồi!

Sở Dung cầm trên tay một bịch bánh snack, đút vào miệng một với tốc độ nhanh hơn.

Lục Trạch Nhất dừng lại trước mặt cô, bảo: "Đi thôi em."

"Để em xem xong hết tập phim này dã." Sở Dung nghiêm túc trả lời.

Bây giờ tốt nhất là trì hoãn.'

Lục Trạch: "Em sợ anh?"

"Em không sợ anh!"

Như bị ai giẫm lên đuôi, Sở Dung đột nhiên thẳng tắp eo, trịnh trọng chỉ vào TV trước mặt: "Phim đang hay, em không thể không xem được."

Lục Trạch nói: "Em đang đỏ mặt."

"Không hề luôn!"

Cô mới không thừa nhận đâu.

Lục Trạch Nhất khẽ mỉm cười, khom người xuống ngang tầm với Sở Dung.

"Anh, anh nhìn em làm gì?"

"Không có gì."

Gạt người.

Sở Dung run tay lấy một cái bánh tôm từ trong túi ra nhét vào trong miệng Lục Trạch nói: "Nếu không anh đổi yêu cầu khác đi?"

Lục Trạch Nhất đứng dậy, nhanh chóng kéo tấm rèm bên cạnh lại.

Kéo rèm làm gì?

Sở Dung ăn nhanh hơn, trong đầu cô xoay tròn vài hình ảnh, bên kia, Lục Trạch Nhất đang từ từ cởi nút áo.

"Anh, anh làm gì đây?"

Lục Trạch Nhất lại bắt đầu cởi khuy tay áo.

"Anh không phải là muốn cởi quần áo..."

Như thể để nghiệm chứng lời nói của cô, Lục Trạch Nhát lộ ra vòng eo thon gọn nhưng rắn chắc của mình.

Sở Dung chạy nhanh che mắt lại

"Đi thôi," Lục Trạch Nhất không để cô được như ý, anh kéo buông tay cô lại, bình tĩnh nói: "Chúng ta đi gội đầu."

"Anh đừng..." Sở Dung quay đầu lại, lời nói ra đã bắt đầu không rõ.

Lục Trạch Nhấtcười: "Nhìn anh."

Trời ạ, cái này cũng quá kích thích người khác quá rồi.

Bàn tay lôi kéo cô nóng rực, Sở Dung nhìn chằm chằm vào thùng rác cách đó không xa như cầu cứu, trong lòng thầm nói: cứu tôi, cứu tôi, cứu tôi với

Lục Trạch Nhất quay mặt cô lại.

Sở Dung: "Anh đừng như thế"

"Gội đầu thôi."

Trên thế giới này chảng lẽ chỉ có một việc gội đầu này thôi hả?

Sở Dung thành thật trả lời: "Em ngại lắm."

"Anh thích bộ dáng em đỏ mặt."

Lời nói ra căn bản làm người ta hít thở không thông

Sở Dung không dám quay lại chút nào.

"Anh mỗi ngày đều đi tới phòng tập." Lục Trạch Nhất nắm lấy một ngón tay của cô rồi ấn nó vào bụng anh, nhẹ nhàng chọc chọc.

Cứng.

Sở Dung rút tay lại như lửa đốt: "Đồ lưu manh!"

"Hửm."

Sở Dung nửa ngày không nói ra được một lời, một lúc sau như đã hạ quyết tâm, cô nắm tay anh bước nhanh về phía phòng tắm.

"Nếu em sợ thì mình có thể."

"Anh câm miệng."

Không phải chỉ là gội đầu thôi sao?

Sở Dung dùng sức cắn từng chữ: "Em mới không sợ."

Lục Trạch Nhất đứng trước mặt cô, Sở Dung vừa cầm vòi phun, lại gây sự.

Cô do dự hai giây, nhỏ giọng hỏi: "Đứng vậy sao em làm được?"

Lục Trạch Nhất cúi đầu bắt đầu cởi thắt lưng.

"Chờ đã,khoan đã!" Sở Dung ngay lập tức ngăn cản anh lại.

Cô không phải có ý đó!

Người đàn ông này sao một lời không hợp liền bắt đầu cởi quần?

Lục Trạch Nhất ngoan ngoãn dừng lại.

"Em biết làm sao để gội đầu" Sở Dung cố hết sức trấn an anh, "Anh ngồi vào trong bồn tắm đi."

Lục Trạch Nhất cười cười, đưa tay xoa xoa đầa cô: "Thông minh như vậy?"

"Lẹ lên!"

Trong bầu không khí này, cứ nói một câu là tim lại đập nhanh thêm một nhịp.

Lục Trạch sải dài bước chân, ngồi vào trong bồn tắm.

Nhìn bộ dáng của tên này, còn cái gì là nho nhã, là dịu dàng...

Sở Dung lắc đầu, vừa nghĩ vừa thử nhiệt độ nước, đúng là lời đồn đều không thể tin.

Sở Dung giật mình quay đầu nhìn vào gương.

Mặt đỏ quá, tai cũng đỏ, cổ cũng đỏ

Chà, chắc tại nóng quá, Sở Dung bình tĩnh nhìn đi chỗ khác
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.