Lẩu?
Lục Trạch Nhất đứng ngoài cửa tiệm hỏi: "Chỗ này ấy hả?"
Nhìn bộ dạng khó tin của anh mà dễ thương quá.
"Anh chưa ăn bao giờ à?"
Sở Dung đắc ý nhìn anh: "Một luật sư bận rộn công việc như anh, tiền cũng không thiếu, sao có thể tới loại cửa hàng này? "
Lu Trạch Nhất:"."
Sở Dung chỉ vào những chữ to trên đó, dùng sức đọc cho anh ấy nghe: "Nồi lẩu xoay tròn."
Lục Trạch hỏi: "Em có chắc là em muốn ăn?"
Tất nhiên là có rồi.
Không chừng còn có thể tránh được ma chướng gội đầu cho anh.
Đến lúc đó, chỉ cần bảo cô chưa ăn no, không có sức mà hầu hạ anh.
Sở Dung không khỏi tự mãn, cô đúng là một cô bé thông minh mà.
Hai người nhanh chóng đi vào, kiếm bàn ngồi xuống.
Sở Dung nhớ lần cuối cùng cô ăn là với Thích Lam.
Cô nhìn Lục Trạch đang cẩn thận lựa chọn gia vị, cô không khỏi gật đầu, những gì trên mạng nói đều là sự thật, cảm giác đi chơi với bạn thân quả thực khác xa với cảm giác đi chơi với bạn trai.
"Tại sao anh lại làm luật sư?"
Lục Trạch Nhất trả lời: "Vì một người."
Hả?
"Vì ai?" Sở Dung tò mò hỏi.
Lục Trạch gắp một miếng bí đao đã chín bỏ vào miệng, không nói một lời.
Người đàn ông này ngay cả khi ăn cũng đẹp trai như vậy.
Sở Dung khẽ thở dài, gõ ngón tay lên bàn đe dọa hỏi: "Là con gái phải không?"
Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-sinh-ca-vat-cua-ngai-long-roi/3448034/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.