"Tuy rằng cậu có chút đần độn, lại ngay thẳng, không có mắt nhìn, nhưng cậu lớn lên rất ổn, có đúng không?"
Chung Thừa Nhiên sờ sờ mặt mình.
"Ít nói nhảm đi," Sở Dung đá hai phát vào bức tường bên cạnh, hỏi, "Vội vã tìm tôi làm gì?"
Cô còn đang vội đi hẹn hò đây này.
Trong tay Chung Thừa Nhiên cầm một chiếc túi da trâu, sắc mặt nghiêm túc, không chút do dự đưa cho cô.
Má, ánh mắt nghiêm túc như vậy, cứ như đang ở ngoài pháp trường.
"Cô xem cái này đi."
"Đây là cái gì?" Sở Dung không nhận.
"Tôi đã xem tài liệu số liệu kết cấu khách hàng của Khải Tiến, bên trong có hồ sơ, tên khách hàng cùng thành phần kết cấu,"
Chung Thừa Nhiên nói: "Cô trở về, xem thử của bên cô."
Sắc mặt Sở Dung lập tức thay đổi.
Mẹ nó.
Đây là tài liệu cơ mật của thương nghiệp đấy.
"Cậu làm chuyện này để làm gì?" Cô hạ giọng, nói nhanh, "Cậu có biết mình đang làm cái gì không hả?"
Bốn chữ gián điệp thương mại, không phải ai cũng có thể kham nổi.
Máu trong người Sở Dung ngày càng chảy nhanh.
"Tôi đương nhiên biết," Chung Thừa Nhiên nói, "Ăn cắp chính là ăn cắp."
"Cậu——"
Chung Thừa Nhiên: "Tôi còn phát hiên ở két sắt của giám đốc một số bản kế hoạch của Càn An."
Két sắt?!
Sở Dung thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
"Cậu cho rằng mình là đặc vụ sao?" Sở Dung nói không nên lời, "Thứ này, cậu......"
Ánh mắt Chung Thừa Nhiên cực kỳ kiên định, nói: "Sai thì cũng sai rồi, tôi cũng chỉ là giúp cho chính nghĩa thôi."
"Hiện tại cậu là người của Khải Tiến." Sở Dung nhẫn nại nhắc nhở.
Rốt cuộc cậu ta có biết mình đang làm gì không?
Sở Dung nắm chặt nắm tay.
Đầu của tên này chả lẽ chỉ để trưng cho vui hả?
Cho dù vụ án này Càn An có lý, cô trình văn kiện này lên, về sau ai còn dám nhận Chung Thừa Nhiên nữa?
Cho dù cách làm của cậu ta là đúng, Khải Tiến nếm mùi thất bại, nhưng đối vơi Chung Thừa Nhiên mà nói, cậu chính là bất nhân bất nghĩa bán đứng công ty của mình.
Sở Dung đè đè huyệt Thái Dương, nói: "Cậu bình tĩnh lại rồi hãy nói chuyện với tôi."
"Tôi rất bình tĩnh."
Cậu ta lại đưa tài liệu về phía cô.
Sở Dung mím môi.
Làm sao bây giờ?
"Đồ vật này tôi không thể nhận."
"Cô phải nhận."
Hai người lâm vào tình trạng bế tắc, thời điểm Sở Dung rối rắm không biết làm sao, một bàn tay duỗi lại đây.
"Anh tìm em nãy giờ." Lục Trạch Nhất để tay lên vai cô, giọng nói dịu dàng, "Làm gì mà nãy giờ không nhận điện thoại?"
Sở Dung cầu cứu nhìn anh: "Lục Trạch Nhất......"
"Vừa nãy anh đều nghe thấy được," Lục Trạch Nhất lắc đầu, "Vốn định để cho hai người có thời gian thương lượng, nhưng nhìn đang vẻ hiện tại hình như có chút khó khăn."
Đều nghe thấy được, mà còn tới muộn như vậy.
Sở Dung đứng sát về phía anh.
Lục Trạch Nhất hướng tới Chung Thừa Nhiên mở lời: "Một người thì một lòng nghĩ đến công lý, quyết tâm làm đến cùng."
Anh nói xong, lại nhìn về phía Sở Dung, "Một người thì xúc động tùy hứng, giữa bạn bè và công ty phải đưa ra lựa chọn thì tiến thoái lưỡng nan."
Anh hỏi: "Ngốc không cơ chứ?"
Chung Thừa Nhiên có chút ngây ra, không nghĩ tới Lục Trạch Nhất bỗng nhiên xuất hiện ở chỗ này.
"Em không có ngốc như anh nói."
Sở Dung kéo lấy góc áo anh,
Đây quả thật là việc có thể mất mạng đó được không.
"Có một số thứ không nhất thiết phải trộm két sắt của người khác, mới có thể đánh cắp thông tin khách hàng."
Lục Trạch Nhất chỉ vào túi văn kiện kia, nói: "Thứ này cậu cầm đi, nếu cuối cùng thật sự không có biện pháp khác, đây chính là vũ khí bí mật."
Mẹ ơi, Sở Dung ngửa đầu.
Có lúc người đàn ông này nói chuyện thật sự rất đẹp trai.
Chung Thừa Nhiên nói: "Nhưng thứ này có thể trợ giúp Càn An nhanh hơn."
"Dục tốc bất đạt."
* Dục tốc bất đạt được hiểu là muốn nhanh việc thì sẽ không đạt, hay nóng vội thì sẽ không thành công. Câu thành ngữ này chính là muốn khuyên con người làm việc gì cũng không được nôn nóng, hấp tấp, chỉ nhanh muốn có thành quả, vì càng như vậy thì kết quả đạt được sẽ càng không như ý muốn của mình.
Lục Trạch Nhất hỏi: "Một cái là chứng cứ mới phát sinh, một cái là chứng cứ đã hoàn thiện, cậu cảm thấy thẩm phán thích cái nào hơn?"
Không sai.
Tâm tư Sở Dung chậm rãi lắng xuống.
Cô đã hiểu.
Sở Dung quay đầu nghiêm túc nói với Chung Thừa Nhiên: "Về sau đừng như vậy nữa, cậu cũng phải suy nghĩ cho bản thân mình nữa, biết không?"
Cô chỉ vào vặn kiện, nói: "Thứ này trước hết đặt ở chỗ cậu đi."
Cô dừng một chút, nở một nụ cười rất tươi: "Tôi tin tưởng cậu, cũng tin tưởng Lục Trạch Nhất."
Lục Trạch Nhất nhất định có thể thắng.
Ánh mặt trời mềm mại chiếu xuống dưới, Sở Dung ngẩng đầu, vừa lúc thấy yết hầu của Lục Trạch Nhất.
Mẹ nó.
Sở Dungnghĩ, thứ gợi cảm như này nên dùng cái gì che lạ mới phải, nói như vậy, về sau cũng chỉ có mỗi cô là được nhìn.
Cô thất thần, không biết sau này đan cho Lục Trạch Nhất một chiếc khăn quàng cổ thì sao nhỉ?
Sở Dung cảm nhận được sức mạnh trên vai mình mạnh hơn vài phần, nhanh nhẹn biết điều nói: "Kia...... Vậy cậu đi trước đi?"
Chung Thừa Nhiên nói: "Nếu có yêu cầu gì, cô nhất định phải tìm tôi."
Sở Dung dùng sức gật đầu.
Đi nhanh đi nhanh đi, để cô với Lục Trạch Nhất còn có thời gian bên nhau.
Chung Thừa Nhiên mím môi đầy thất vọng, chậm rãi cất lại tàu liệu trong tay, nhấc chân bước đi ra ngoài.
Sở Dung thở hắt ra, cuối cùng cũng xong.
Bỗng nhiên Chung Thừa Nhiên dừng lại, cậu ta quay đầu nhìn về phái hai người, cứ như muốn nói cái gì, há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không nói gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]