Chương trước
Chương sau
- Ngươi... ngươi đến Đại Chu ta làm gì?

Võ Chiếu ngồi ở long ỷ trên trầm giọng nói.

Phần Mộ Tiên Vương tiến vài bước về phía trước.

- Ta đến chính là vì ngươi. Hư không xung quanh đã bị ta khống chế. Cũng không ai biết bên trong điện này xảy ra chuyện gì!

Phần Mộ Tiên Vương cười lạnh nói.

- Vì ta? Ngươi có ý gì?

Võ Chiếu trầm giọng nói.

Phần Mộ Tiên Vương khẽ mỉm cười nói:

- Ngươi có rất nhiều chuyện vẫn không nhớ ra được. Không sao, ta biết là được, Đại Đức Tôn!

- Đại Đức Tôn?

Sắc mặt Võ Chiếu biến đổi.

Nhìn thấy thần sắc Võ Chiếu, Phần Mộ Tiên Vương cũng có chút sững sờ.

- Ồ? Ngươi lại biết được thân phận của chính mình sao?

Phần Mộ Tiên Vương kinh ngạc nói.

Võ Chiếu lắc đầu nói:

- Ban đầu ta vốn không biết. Ta chỉ biết, ta hẳn phải là một người chuyển thế có thân phận tôn quý. Nhưng ta không biết mình là ai. Hiện tại ngươi đã nói cho ta biết. Ha ha ha ha, ta lại có thể là Đại Đức Tôn!

- Biết thì đã sao. Ta cần mệnh cách lực của ngươi, để ta luyện hóa ngươi trước đã!

Phần Mộ Tiên Vương cười nói.

Ầm!

Nhất thời, lực lượng cuồn cuộn vờn xung quanh bên trong điện, đè ép về phía Võ Chiếu.

Ầm!

Vô số lực lượng đánh vào trên người Võ Chiếu.

Giờ phút này, Võ Chiếu không hề sợ hãi, ngược lại còn cười lạnh một cái.

Đối mặt với sự ra tay của Phần Mộ Tiên Vương, Võ Chiếu căn bản không hề phản kháng.

- Ồ? Ngươi không sợ sao?

Phần Mộ Tiên Vương bất ngờ nói.

Võ Chiếu cũng quá bình tĩnh chứ?

- Ta không cần phải sợ. Bởi vì ta biết, ngươi không thể gây thương tổn được ta. Đặc biệt là thời điểm ta đã biết mình chính là Đại Đức Tôn. Công đức sao? A, không phải ai cũng có thể nạp lấy!

Võ Chiếu lạnh lùng nói.

- Hừ, ta liền nạp lấy, vậy thì thế nào?

Phần Mộ Tiên Vương quát lạnh nói.

Hào quang mười tám màu cuồn cuộn hóa thành mười tám con rồng lớn xông về phía Võ Chiếu.

Ầm!

Một tiếng động rất lớn vang lên. Bên ngoài cơ thể Võ Chiếu đột nhiên xuất hiện một vòng bảo hộ lưu quang, ầm ầm ngăn cản mười tám con rồng lớn lại.

- Sao?

Sắc mặt Phần Mộ Tiên Vương trầm xuống.

Võ Chiếu không có năng lực ngăn cản một đòn của mình. Chuyện gì thế này?

Võ Chiếu lại bỗng nhiên lộ ra một nụ cười lạnh lùng nói:

- Lão sư, rốt cuộc ngươi đã chịu lộ diện rồi sao?

Ánh mắt Võ Chiếu lạnh lẽo. Trong mắt Võ Chiếu loé ra một tia oán khí.

Quanh thân Võ Chiếu, từng tia tử quang vờn quanh, ngăn cản một đòn nghiêm trọng của Phần Mộ Tiên Vương.

- Ừm?

Sắc mặt Phần Mộ Tiên Vương trầm xuống.

Có thể dễ dàng đỡ một đòn của mình như vậy, thiên hạ ngày nay cũng không có mấy người. Không thể nào là Võ Chiếu được. Vậy người này là ai?

Lão sư? Lão sư của Võ Chiếu sao?

Phần Mộ Tiên Vương bỗng nhiên có một loại cảm giác không ổn. Hai lần trước thì không nói làm gì. Lần thứ ba này mình đã rất cẩn thận rồi. Tại sao lại xảy ra vấn đề được.

Không thể lại có tình hình gì bất ngờ xảy ra được. Mình nhất định phải nhanh lên. Cho dù hiện tại không có cách nào luyện hóa được Võ Chiếu, cũng nhất định phải bắt Võ Chiếu đi.

- Hài cốt khắp nơi!

Trong đại điện, trong nháy mắt có vô số xương phủ kín. Những cột đỡ xung quanh cũng nhanh chóng biến thành cột được xây bởi vô số xương sọ. Trong nháy mắt, cả toà đại điện dường như đã biến thành một không gian biển xương.

Tử khí cuồn cuộn xông về phía Võ Chiếu.

Ầm!

Tử khí đầy lực lượng ăn mòn. Nơi nào tử khí đi qua, hư không nhanh chóng bị hòa tan. Trong nháy mắt tử khí đã đến trước mặt Võ Chiếu.

Võ Chiếu thoáng cười lạnh, căn bản không hề phản kháng.

Ngay lúc đó, lập tức lại nhìn thấy vòng bảo hộ ánh sáng lúc trước lại xuất hiện. Trong nháy mắt vòng bảo vệ ánh sáng vây quanh Võ Chiếu, đồng thời phóng ra từng đợt tử quang. Tử quang lập tức đốt cháy một đám tử khí, đồng thời nhanh chóng biến đại điện đã bị hài cốt hóa hồi phục lại nguyên trạng.

Một chiêu của Phần Mộ Tiên Vương lại bị phá giải.

- Ai, đi ra!

Phần Mộ Tiên Vương cả kinh kêu lên.

Một đòn của mình, sao có thể dễ dàng phá giải như vậy? Nhưng trước mắt, một đòn của mình lại thực sự bị phá giải hết lần này tới lần khác?

- Lão sư, đệ tử đã lâu không gặp người rồi!

Võ Chiếu cũng mở miệng nói.

Sắc mặt Phần Mộ Tiên Vương hết sức khó coi.

Lão sư, lão sư của Võ Chiếu sao?

Vù!

Tại cửa đại điện chỗ, vô số ánh sáng màu tím ngưng tụ lại, dần dần hình thành một quang ảnh màu tím như hư như thực.

Một lão già mặc áo bào tím, trên mặt không buồn không vui, lẳng lặng nhìn Phần Mộ Tiên Vương và Võ Chiếu trước mắt.

- Hồng... Hồng Quân, ngươi không phải đã chết rồi sao?

Phần Mộ Tiên Vương kinh ngạc nói.

- Không đúng. Ngươi không phải là thực lực thập ngũ trọng thiên. Thực lực của ngươi lại không hề yếu hơn so với ta. Năm đó, ngươi đã giả chết sao? Tại sao, tại sao ngươi lại giả chết?

Phần Mộ Tiên Vương nhất thời biến sắc.

Kỷ thứ ba, làm sao lại xuất hiện ra nhiều yêu nghiệt như vậy?

- Phần Mộ Tiên Vương?

Hồng Quân thản nhiên mở miệng nói.

- Ừm?

Phần Mộ Tiên Vương nhìn chằm chằm vào Hồng Quân.

- Ngươi đến thật là đúng lúc!

Hồng Quân nhẹ giọng nói.

- Cái gì?

Hồng Quân lại không tiếp tục để ý tới Phần Mộ Tiên Vương nữa, mà nhìn về phía Võ Chiếu nói:

- Võ Chiếu!

- Lão sư!

Võ Chiếu hít sâu một cái. Tuy rằng trong lòng Võ Chiếucó oán khí, nhưng vẫn cung kính nói.

- Trong lòng ngươi đang tức giận. Có phải muốn phát tiết ra hay không?

Hồng Quân thản nhiên nói.

- Đệ tử, đệ tử...! Võ Chiếu nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.

- Sư phụ biết trong lòng ngươi có oán hận. Thế nào? Sư phụ cũng chỉ vì muôn dân, hi sinh cái tôi vì mạng sống của muôn dân mà thôi!

Hồng Quân nói.

- Đệ tử không rõ!

Sắc mặt Võ Chiếu lộ ra một chút khó coi.

Hồng Quân đã nói tới như vậy, Võ Chiếu cũng ý thức được điều gì. Hồng Quân muốn mình hi sinh, giống như ba vị sư huynh của mình vậy.

- Mệnh Số đã, hoặc sắp đến rồi. Võ Chiếu, ta biết trong lòng ngươi có ý oán giận. Hiện tại, sư phụ thành toàn cho ngươi, cho ngươi thoả thích phát tiết mối hận trong lòng!

Hồng Quân trịnh trọng nói.

Võ Chiếu lộ ra một tia cay đắng, cắn cắn môi, cuối cùng không có cách nào chống lại, bi thương chuẩn bị ra tay.

Phần Mộ Tiên Vương lại sầm mặt nhìn về phía Hồng Quân.

- Hồng Quân, ta mặc kệ ngươi dự định làm gì. Võ Chiếu, ta chắc chắn phải có được!

Phần Mộ Tiên Vương lạnh lùng nói.

Hồng Quân nhìn Phần Mộ Tiên Vương:

- Ngươi đi vào tà đạo rồi!

- Ừm?

Phần Mộ Tiên Vương trừng mắt một cái.

Đi vào tà đạo? Đây lại chính là điểm Phần Mộ Tiên Vương tự hào nhất. Hiện tại điều đó lại bị Hồng Quân khinh bỉ như vậy sao?

- Hừ, ta có đi vào tà đạo hay không đi vào tà đạo cũng không liên quan đến ngươi. Hồng Quân, ngươi giấu diếm người trong thiên hạ, bao bọc Đại Đức Tôn. A, một trong những người mạnh nhất của kỷ thứ nhất lại có thể là vật trong lồng của ngươi. Điều này chứng tỏ ngươi lòng dạ cũng thật sâu. Tuy nhiên, cuối cùng vẫn phải để cho người khác sử dụng. Ta cần gì quan tâm ngươi tu vi thế nào. Ngay hôm nay ta muốn thì có thể mang Võ Chiếu đi!

Phần Mộ Tiên Vương lạnh lùng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.