Chương trước
Chương sau
​​

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Bốn phía vang tiếng đông đúc tu giả ra tay, trùng kích mạnh mẽ nhanh chóng hủy diệt Băng Tuyết thành có lịch sử ngàn năm.

Ầm ầm!

Tường thành đổ rầm rầm.

Vèo!

Băng sương càng lúc càng lớn.

- A, lạnh quá.

- Tại sao lạnh như vậy?

- Lão tử chịu không nổi, ta muốn xuất thành!

.........

......

...

Dân chúng kinh ngạc nhanh chóng tránh né.

Tường thành sụp đổ càng lúc càng nhiều, trong thành cũng ngày càng lạnh. Bên dưới nguyên phủ thành chủ tuyết, vụ ngưng tụ như hình thành vòng xoáy to lớn.

Miêu Miêu hưng phấn kêu lên:

- Meo! Chính là chỗ đó!

Một tùy tùng của Dương Chí Cửu kêu lên:

- Dương công tử nhìn xem, bên đó có cái gì?

Vèo!

Diêm Xuyên, Thanh Long, Dương Chí Cửu nhanh chóng bay hướng chính giữa.

Ầm ầm!

Băng tuyết bay đầy xuất hiện một vòng xoáy to lớn, chính giữa như có lối vào to lớn.

Vù vù!

Diêm Xuyên cảm nhận 'cảm ứng' càng mãnh liệt.

Diêm Xuyên nghiêm túc nói:

- Thanh Long, làm phiền ngươi canh giữ cửa hang giúp giùm, ta vào xem.

Thanh Long gật đầu, nói:

- Cẩn thận.

Vèo!

Diêm Xuyên mang theo Miêu Miêu từ trên không trung bya vào cửa hang.

Diêm Xuyên vào hang, chợt nghe thanh âm bên ngoài.

Là giọng của Dương Chí Cửu:

- Thanh Long, ngươi tránh ra!

Thanh Long quát ngăn lại:

- Dương công tử, xin tự trọng!

Dương Chí Cửu căm hận rống:

- Tại sao cho Diêm Xuyên đi vào? Dựa vào cái gì hắn có thể vào?

Thanh Long vẫn lạnh lùng nói:

- Có ta ở đây thì các ngươi đừng hòng vào được!

Dương Chí Cửu hét to:

- Khốn kiếp, ra tay cho ta!

Ầm ầm!

Bên ngoài vọng vào từng tiếng gầm rú, Diêm Xuyên không thèm để ý, tiếp tục vào sâu bên trong.

Bên dưới giống như mật thất thủy tinh, có nhiều bậc thang.

Diêm Xuyên bước xuống bậc thang đi vào sâu hơn, cảnh giác cơ quan chưa biết.

Tiếc là Diêm Xuyên đi sâu vào trong mà không gặp cơ quan gì.

Rốt cuộc đi đến cuối, xung quanh có nhiều dạ minh châu, một mật thất to lớn không có lối ra.

Miêu Miêu giật mình kêu lên:

- A?

Trong mật thất cực kỳ đơn giản, trống trải, hai chỗ duy anhast có thứ đặc biệt.

Vách mật thế treo một trường đao thanh đồng, thân đao rộng, đầu đao có độ cong sắc bén ưu mỹ, trông rất hung hãn. Trên trường đao nhô lên hai chữ.

[Thanh Sát]

Tuy rằng chẳng có một chút phát ra nhưng Diêm Xuyên có thể cảm giác lưỡi đao dày, không yếu hơn Ngọc Đế kiếm của hắn.

Thanh Sát treo trên vách tường, vách còn có chữ dường như dùng ngón tay khắc ra.

[Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là tân Đao Ma]

Một hàng chữ tràn ngập bá khí, chỉ nhìn đã có cảm giác như vạn đao ập đến, cực kỳ áp lực.

Đương nhiên điều đó không phải nguyên nhân khiến Miêu Miêu kinh kêu, hoặc nên nói nó không thèm nhìn cảnh tượng chỗ này. Mắt Miêu Miêu nhìn ngay chính giữa mật thất.

Một khối băng to hình khối dài ba trượng.

Trong khối băng có một cô gái áo trắng bị phong, cô gái nhìn chằm chằm Thanh Sát trên vách tường, không nhúc nhích.

Cô gái có mái tóc dài, mày kiếm mắt sao, dù không phải mỹ nữ tuyệt thế nhưng quý ở anh khí, một loại anh khí nhiếp người. Chắc đây là một cô gái có ý chí kiên cường, dù nàng bị đóng băng nhưng mắt ướt nước, doưngf như trước khi bị đóng băng đang khóc.

Cô gái không nhúc nhích, bị đóng trong băng quan to lớn không biết bao nhiêu năm.

Diêm Xuyên cảm ứng là đến từ cô gái bị đóng băng, là nàng đang cảm ứng hắn?

Miêu Miêu ngạc nhiên hỏi:

- Meo, chính là người này?

Diêm Xuyên nghiêm túc nói:

- Không sai, chính là nàng đang cảm ứng ta!

Miêu Miêu ngạc nhiên hỏi:

- Nàng cảm ứng ngươi? Tại sao nàng cái gì cảm ứng ngươi? Nàng còn sống? Meo!

Rào rào rào!

Băng quan to lón như đang nhanh chóng hòa tan, bên dưới rất nhanh có một vũng núi.

Miêu Miêu nói:

- Trấn thành phá phong, cấm chế pháp thuật trên tảng băng này sắp tiêu, băng sắp hòa tan, nàng sẽ đi ra!

Rào rào rào!

Băng quan hòa tan càng lúc càng nhanh.

Cô gái chậm rãi lộ ra.

Vù vù!

Cô gái khẽ run lên như có thể nhúc nhích.

Vù vù!

Cô gái co giật, hình như sắp thức tỉnh khỏi hoàn cảnh đóng băng. Nguồn tại http://Truyện FULL

- Sống, nàng quả nhiên còn sống! Meo!

Bóc bóc bóc bóc!

Băng tan càng lúc càng nhiều, cô gái ngã xuống đất.

Diêm Xuyên không tiến lên phái trước dìu nàng, chỉ lạnh lùng nhìn.

Cô gái co giật, dần có thể nhúc nhích.

- Khụ khụ khụ khụ!

Sau một chuỗi ho khan, cô gái như muốn ho ra ấm áp toàn thân.

Cô gái lảo đảo đứng dậy, nhìn chằm chằm thanh đồng đao treo trên đường, lắc lư đi tới.

Vù vù!

Thanh đồng đao khẽ rung, hình như cảm ứng được cô gái, đang rung lên vui mừng.

Cô gái không nhìn nó mà xem hàng chữ trên tường.

[Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là tân Đao Ma]

Cô gái vươn tay phải vuốt hàng chữ trên tường.

Cô gái thống khổ gầm lên:

- Phụ thân, tại sao như vậy?

Cô gái mới thức tỉnh, cổ họng chưa hồi phục, giọng rất khàn.

Cô gái khóc một lúc rồi cực kỳ quyết đoán rút ra thanh đồng đao treo trên tường.

Vù vù!

Lực lượng của cô gái cực kỳ lớn, rút một cái đã nắm thanh đồng đao mạnh mẽ siêu dài trong tay.

Cô gái vuốt hai chữ "Thanh Sát' trên thanh đồng đao.

Cô gái thống khổ nói:

- Phụ thân, chúng ta thật sự không nên tới đây, thật sự không nên. Ngươi đã nói đao tính của ta còn mạnh hơn ngươi, nhưng lúc trước nữ nhi quá cứng đầu!

Cô gái ánh mắt lạnh lùng, tay cầm trường đao, tay kia kéo tóc dài, cứa đứt.

Bịch!

Tóc dài xinh đẹp nháy mắt bị cô gái cắt đứt biến thành tóc ngắn, một đao rạch phá chữ trên tường.

Cô gái ánh mắt hung tợn nói:

- Thù cha không đội trời chung. Phụ thân, ta saex báo thù cho ngươi! Ta lấy danh nghĩa tân 'Đao Ma' thề, một ngày nào đó ta sẽ giết hết cừu địch, giết hết mọi thứ!

Cô gái khàn giọng rống thề:

- Grao!

Vèo!

Cô gái quay đầu lại, ánh mắt chứa lệ khí nhìn hướng Diêm Xuyên.

Keng keng!

Ngọc Đế kiếm rút ra, Diêm Xuyên lạnh lùng nhìn cô gái.

Cô gái trầm giọng nói:

- Ta có thể cảm ứng được ngươi, ngươi là hậu nhân của Diêm Tự Tại?

Diêm Xuyên nghiêm túc nói:

- Ta tên Diêm Xuyên, không biết Diêm Tự Tại là ai.

Cô gái trầm giọng hỏi:

- Diêm Xuyên? Có biết siêu cấp thần thông không?

Diêm Xuyên hít sâu, gật đầu, nói:

- Đúng vậy. Đây là thần thông kế thừa huyết mạch của ta!

Cô gái trầm giọng khó hiểu:

- Vậy thì đúng rồi, thần thông này là Diêm Tự Tại tự sáng tạo, ngươi chắc chắn là hậu nhân của hắn. Phụ thân ở trong huyết mạch của ta hạ khiên dẫn, không ngờ cảm ứng huyết mạch của Diêm Tự Tại, tại sao phụ thân làm như vậy?

Siêu cấp thần thông? Diêm Tự Tại?

Diêm Xuyên đại khái đã tin lời cô gái nói, dù sao thì siêu cấp thần thông cực kỳ bí ẩn.

Diêm Xuyên nghiêm túc nói:

- Nàng biết tổ tiên của ta?

Cô gái không khách sáo nói:

- Kiếm Ma Diêm Tự Tại, phụ thân của ta là Đao Ma. Hai người ngày xưa là chí hữu, nếu ngươi đã là hậu nhân của Kiếm Ma Diêm Tự Tại thì ngươi phụ trách bảo hộ ta một tháng!

Diêm Xuyên nhíu mày nói:

- Nàng là ai?

Cô gái mặt lạnh băng nói:

- Phụ thân của ta đã chết, ta là tân Đao Ma, ngươi có thể gọi ta là 'Hoàng'.

Miêu Miêu kinh ngạc nhìn cô gái:

- Hoàng? Meo!

Hoàng thản nhiên nói:

- Cất kiếm của ngươi đi.

Diêm Xuyên nghiền ngẫm nhìn cô gái, sau cùng gật đầu, nhét kiếm vào bao sau lưng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.