Edit + beta: Pyng
Đến giữa trưa, xe ngựa rốt cuộc cũng tới được Vô Nhai thành, Thời Vinh Dự chọn một khách điếm giá cả phải chăng, gọi hai gian phòng.
"Tiểu Quý, ngươi ở đâu? Nếu không được chọn, ta đưa ngươi về."
Lão bản tặng kèm cho một chậu than lửa trong phòng, Quý Tịch ngồi xổm trên mặt đất sưởi ấm, ngón tay trắng nõn như ngọc gảy than củi: "Đến lúc đó rồi nói sau đi."
Thời Tầm nhất định sẽ được chọn, còn hắn thì không thể nói trước.
Quý Tịch không để trong lòng, ngay sau đó lại hạ quyết tâm, nếu không được chọn, cùng lắm là hắn đến Vô Nhai Phái quét bậc thang.
Thời Vinh Dự không hỏi nhiều, hắn đến cửa thành xếp hàng trước, để hai đứa nhỏ ở trong phòng ngủ một giấc đã rồi đi qua sau.
Trong phòng đặt hai chiếc giường nhỏ, Thời Tầm chọn một chiếc trước rồi bò lên, quay đầu nói: "Tiểu Quý, dập than lửa đi."
Quý Tịch không hề buồn ngủ, thất thần nói: "Ngươi ngủ trước đi, lát nữa sẽ gọi ngươi dậy."
Thời Tầm thực sự rất buồn ngủ nhưng vẫn muốn cùng Quý Tịch nói chuyện, cố gắng chống lên mí mắt: "Tiểu Quý, ngươi bao nhiêu tuổi? Ta hẳn là lớn hơn ngươi."
Quý Tịch hàm hồ đáp: "Ừ."
"Ngươi từ đâu tới? Nhìn không giống người ở gần đây."
"Ta đến từ một nơi rất xa."
Thời Tầm ngáp một cái, "Hy vọng chúng ta có thể cùng nhau được chọn trúng, cùng nhau tu luyện......"
Thanh âm y ngày càng nhỏ, tiếp theo đó là mấy tiếng ngáy rất nhỏ.
Quý Tịch nghĩ thầm, chờ lúc ngươi vào Vô Nhai Phái, rồi sẽ trở thành tùy tùng của Đoạn Du, đến lúc đó sợ là sẽ không nhớ nổi ta nữa.
Vận khí nghịch thiên của Đoạn Du chính là bàn tay vàng lớn nhất, trong nguyên tác đa số vai phụ đều là fans hoặc tiểu đệ của hắn, nếu không phải EQ Đoạn Du thấp tính khi quá thẳng thắn, ⟨⟨ thiên hạ đệ nhất tiên nhân ⟩⟩ có thể viết được thành một huyển tiểu thuyết hậu cung luôn.
Nhưng những cái đó đều không phải trọng điểm mà Quý Tịch để ý, Hắn chỉ muốn được gặp Linh An Quân một lần.
Cảm giác này rất giống kiểu theo đuổi idol thật lâu, cuối cùng cũng được cùng người đó gặp mặt.
Kích động, hưng phấn mấy cảm xúc này hậu tri hậu giác lan tràn, Quý Tịch vẫy vẫy tay, ôm đầu gối ngồi xổm, trong mắt chứa ánh lửa than khẽ lay động.
Chẳng lẽ hắn xuyên thư, chính là vì để gặp được Linh An Quân?
Quý Tịch mạc danh nhớ tới lúc trước hắn tức cp Đoạn Linh, có người vào bình luận.
"Không thì ngươi xuyên vào để Linh An Quân cưới ngươi đi."
Sắc mặt Quý Tịch nhạt đi, này là chuyện quỷ gì? Linh An Quân làm sao có thể kết đạo lữ? Kết đạo lữ rồi thì phi thăng thành tiên thế nào được?
Nguyên tác tạo ra Linh An Quân vì nam chính, tất nhiên là một quyển vô cp.
Hắn miên man suy nghĩ hồi lâu, mắt thấy thời gian cũng đến, đánh thức Thời Tầm cùng đi tới cửa thành.
Thời Vinh Dự đã đứng vị trí phía trước, thấy hai người bọn họ thì vẫy tay bảo bọn họ đi qua.
Quý Tịch dung mạo xuất chúng, dọc đường đi chịu không ít ánh nhìn chăm chú, hắn tập mãi cũng thành thói quen, thấy như không.
Thời Tầm cảm thấy hơi không tự nhiên, gãi gãi đầu đi vào đội ngũ.
Tới tham gia chiêu sinh phần lớn là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, từng người tiến lên kiểm tra linh mạch, xong đều sẽ được phát thẻ bài mời nhập môn.
Sau khi tiến vào môn phái, chỉ có thể dùng thiên phú bái sư.
Sau khi biết rõ, Quý Tịch thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bất kể vận khí hắn không tốt thế nào, cũng phải có linh mạch chứ? Có được chức đệ tử ký danh thôi cũng được.
Có khi hắn lại thật sự có thiên phú tuyệt thế vô song kinh thiên động địa ấy chứ.
Thời Tầm tiến lên một bước, linh thạch kiểm tra toả ra ánh sáng màu vàng đất, độ sáng vừa phải.
"Trung phẩm thổ hệ, vị tiếp theo."
Đệ tử đứng một bên lập tức đưa một khối thẻ bài, đại ý là đã thông qua chiêu sinh, chờ nhập môn tham tuyển.
Thời Tầm hưng phấn nhìn Thời Vinh Dự, người sau tươi cười đầy mặt, xoa xoa tay: "Tốt! Tốt!"
Quý Tịch cũng khẽ cười, thong dong bình tĩnh sờ lên linh thạch kiểm tra.
—— Không hề có phản ứng.
Khoé miệng Quý Tịch hơi mím, hàng mi dày rũ xuống, nhìn qua vừa cô đơn lại uể oải.
Thời Tầm thấy hắn khổ sở, như này ngay cả môn phái cũng không thể vào, sao bái Linh An Quân làm sư được?
Đệ tử phụ trách ghi chép thấy người không hề có thiên phú còn đứng không chịu đi, ngẩng đầu muốn quát lớn, sau khi thấy rõ mặt Quý Tịch, ngữ khí không tự chủ được mềm xuống.
"Sao lại thế này...... Khụ, ngươi thử lại một lần nữa xem? Linh thạch kiểm tra này đã dùng nhiều năm, có lẽ không nhạy lắm."
Quý Tịch một lần nữa đặt tay lên linh thạch kiểm tra.
Mắt thấy vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, đệ tử thập phần tiếc nuối:
"Xem ra......"
Hắn còn chưa dứt lời, linh thạch cuối cùng cũng toả ra ánh sáng xanh lục nhàn nhạt, cực kì mỏng manh.
"Hạ phẩm mộc hệ."
Trên mặt Quý Tịch rốt cuộc lại nở nụ cười lần nữa, tiếp nhận thẻ bài: "Đa tạ."
Đệ tử nhịn không được an ủi nói: "Mặc dù là hạ phẩm, sau này chăm chỉ vẫn có thể làm nên chuyện, có thiên phú trung phẩm, thực ra cũng chỉ như vậy thôi."
Thiên phú trung phẩm Thời Tầm yên lặng liếc hắn một cái.
"Vô Nhai Phái là đệ nhất tiên môn ở Tây Tương, thực lực tự nhiên không cần phải nói," đệ tử vẻ mặt tự hào, "chờ mong được cùng ngươi trở thành đồng môn."
Quý Tịch hơi hơi câu môi: "Được."
Trên đường về khách điếm, Quý Tịch cầm mộc bài lật xem, mặt sau thẻ bài khắc hàng chữ nhỏ: Giờ Thìn ngày mười lăm, tiên thuyền sẽ đến ngoài thành, quá thời gian không chờ.
Từ giờ đến ngày mười lăm chỉ còn năm ngày, mấy ngày này coi như dành cho những người tham tuyển thời gian suy xét.
"Tiểu Quý, ngươi muốn đi không?"
Thời Tầm do dự, không biết nên biểu đạt thế nào.
Hắn sợ nói thẳng sẽ làm Quý Tịch thương tâm, rốt cuộc ai cũng có tâm tư, không thể bái Linh An Quân làm sư thì vẫn có cơ hội được gặp một lần.
"Đi, Linh An Quân còn đang đợi ta đây."
"......" Thời Tầm học hắn nói một câu, "Ta cũng đi, Tam...... Tam trưởng lão cũng đang đợi ta."
Quý Tịch liếc hắn một cái: "Ngươi là thổ hệ, không thể vào môn hạ của Tam trưởng lão."
Thời Tầm: "......"
Muốn học kiếm thuật, linh mạch kim hệ thuần túy là tốt nhất, nếu hắn nhớ không lầm, sư tôn của Thời Tầm vốn là Tứ trưởng lão, tại môn hạ hắn học trận pháp.
Thời Tầm bị đả kích, thấy Quý Tịch không vì thiên phú chính mình kém mà khổ sở, sau lại bị tâm thái của hắn thuyết phục.
Vừa rồi đệ tử Vô Nhai Phái kia nói rất đúng, thiên phú trung phẩm cùng lắm cũng chỉ như vậy, Quý Tịch dù có thiên phú hạ phẩm cũng chưa từng than trời trách đất, vậy thì y có lý do gì không nỗ lưc?
Quý Tịch không thể hiểu nổi nói: "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"
"Không, không có gì."
Thời Tầm xoa xoa mặt, hạ quyết định lấy Quý Tịch làm gương, tu luyện thật tốt.
Năm ngày rất nhanh qua đi, Thời Tầm lau nước mắt từ biệt phụ thân, lần này đến tiên môn, không biết bao giờ mới có thể trở lại.
Từ khi quyết định tham tuyển, Thời Tầm đã chuẩn bị tâm lý, lúc thật sự chia tay, vẫn là không nỡ.
Quý Tịch nhìn hai người họ dặn dò nhau tự chiếu cố mình thật tốt, cảm thấy hâm mộ, trước kia hắn chưa từng có trải nghiệm như vậy bao giờ.
Thời Vinh Dự chuẩn bị lên đường trở về, đưa bọn họ đến cửa thành liềm đánh xe ngựa rời đi.
Tiên thuyền đã chờ sẵn ngoài thành, hai người xếp hàng đăng kí, Thời Tầm đỏ mắt hỏi: "Tiểu Quý, ngươi rời nhà đi có buồn không?"
"Rời nhà?" Biểu tình Quý Tịch mờ mịt, rất nhanh khôi phục bình tĩnh, "Ta không có nhà."
Thời Tầm không biết nói tiếp thế nào, người bình thường ai mà không có nhà?
Y sợ chạm đến nỗi đau của Quý Tịch, không dám hỏi nhiều, nghẹn cũng không khó chịu như vậy.
Niềm hào hứng với chuyến đi chưa từng biết có thể hoà tan được nỗi buồn khi chia tay, sau khi vào tiên thuyền Thời Tầm hưng phấn đánh giá khắp nơi, tìm căn phòng có số ghi trên thẻ bài mà y được nhận.
Vô Nhai Phái không hổ là môn phái lớn. Tiên thuyền đón đệ tử là mỗi người một gian phòng, tuy rằng diện tích không lớn, nhưng cũng đủ sử dụng.
Quý Tầm ở cách vách Thời Tầm, hắn nói một câu "Ta đi nghỉ ngơi một chút" liền vào phòng khoá cửa lại.
Thời Tầm không kịp phản ứng, đợi cửa đóng mới chậm nửa nhịp đáp lại.
Trong phòng Quý Tịch dựa vào ván cửa, nhắm hai mắt hít sâu một hơi.
Mấy ngày hắn đều ở với Thời Tầm cùng một phòng, có người ngoài, hắn không tiện để lộ cảm xúc, tránh quá mức quái dị.
Hiện tại Quý Tịch một người một phòng, hắn xoay quanh chiếc bàn vuông nhỏ vài vòng, bổ nhào vào giường đệm, chôn mặt đấm giường.
Theo đuổi người trong sách lâu như vậy! Hắn cuối cùng! Được tận mắt nhìn thấy Linh An Quân rồi!
Đến lúc đó bảo Linh An Quân kí tên lên tay, không biết y có đồng ý không.
Nếu có thể nắm tay hay ôm một chút, vậy càng tốt.
Quý Tịch trở mình, che lại gương mặt ửng đỏ.
-
Tiên thuyền bay với tốc độ cực nhanh, chỉ nửa ngày là đã tới Vô Nhai Phái, các nhóm đệ tử mới trước tiên ở ngoại viện nghỉ ngơi giữa trưa, buổi chiều mới gặp chưởng môn cùng các trưởng lão, đến lúc đó là có thể bái sư.
Đám bọn họ tổng cộng có ba mươi người, ở ngoại viện thoáng đãng chờ đợi, có mấy người quen biết nhau đang tám chuyện, âm thanh không nhỏ.
"Ta là linh mạch kim hệ, thượng phẩm," một thiếu niên ăn mặc phú quý, mặt mày hớn hở, rất kiêu ngạo, "Còn các ngươi?"
Lục tục có ngươi theo sau nói, đại đa số là trung phẩm, ngẫu nhiên có thượng phẩm, đều là linh mạch mộc hệ hoặc thủy hệ ôn hoà, không bằng kim hệ bá đạo cường ngạnh.
Thiếu niên càng thêm tự đắc, nhìn về phía Quý Tịch cùng Thời Tầm chưa từng phản ứng qua, xem từ trên xuống dưới thấy hai người mặc quần áo mộc mạc, ánh mắt khinh miệt, ngữ khí lại khiêm tốn nói: "Cũng không có gì hiếm lạ, chỉ là so mới trung phẩm tốt hơn chút."
Thời Tầm sờ sờ bụng: "Ta đói quá, Tiểu Quý, ngươi đói không?"
Quý Tịch còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, có lệ đáp: "Đói."
"Muốn ta nói, thiên phú hạ phẩm còn không bằng trở về nhà lấy cái công danh, cần gì ở tiên môn lãng phí nhiều năm."
Thiếu niên có ý tứ, hắn nghe nói có người hạ phẩm mộc hệ cũng muốn nhập môn phái, ngấm ngầm hung hăng cười nhạo một phen, hiện giờ xem ra hơn nửa là Quý Tịch hoặc Thời Tầm.
Thời Tầm thay đổi một bàn tay chống đầu: "Về sau tích cốc, thật sự sẽ không còn cảm thấy đói bụng sao?"
Quý Tịch mắt nhìn thẳng: "Ừ."
Thiếu niên thấy hai người không hề phản ứng, cảm thấy không thú vị, tiếp tục cùng người khác nói: "Ta tới Vô Nhai Phái, chỉ muốn bái một người làm sư, đó chính là ——"
"Linh An Quân."
Lời vừa nói ra, khắp nơi đều là tiếng "Oa" kinh ngạc cảm thán, thiếu niên thu được một mảnh ánh mắt kính nể sùng bái.
Quý Tịch nguyên bản đưa lưng về phía hắn, nghe vậy chậm rãi quay đầu nhìn chằm chằm hắn.
Thiếu niên bị hắn nhìn đến sau lưng chợt lạnh, lần đầu tiên thấy rõ mặt hắn, kinh ngạc vì dung nhan hắn, ngữ khí hơi lúng túng: "Làm, làm sao vậy?"
"Ngươi muốn bái Linh An Quân làm sư?"
Ngữ khí Quý Tịch nghe không ra cảm xúc, hơn nữa diện mạo kiều khí, phúc hậu lại vô hại, thiếu niên kiên cường không ít: "Đúng vậy, đây là mong muốn suốt đời của ta."
Thời Tầm thầm cảm thấy không ổn, khẽ kéo tay áo Quý Tịch.
Quý Tịch đơn giản đảo ánh mắt trên người thiếu niên, hai mắt màu hổ phách chớp chớp: "Ồ."
Thiếu niên nhìn ra từ trong ánh mắt hắn một tia ghét bỏ cùng cười nhạo, cả giận nói: "Ngươi đây là có ý gì?"
Trên thực tế, Quý Tịch chỉ cảm thấy chơi rất vui, vậy mà lại thật sự có kẻ cùng hắn giống nhau đều si tâm vọng tưởng, Linh An Quân trừ bỏ Đoạn Du, sao còn có thể thu thêm đồ đệ?
"Xin hỏi vị đồng môn này, thiên phú ngươi thế nào?" Thiếu niên đè lại quả khí hỏi một câu, "Nếu là thượng phẩm, Nghiêm Tiêu không lời để nói."
Quý Tịch xoay đầu về, buồn bã nói: "Hạ phẩm mộc hệ."
Hắn chính là người có thiên phú hạ phẩm kia.
Lửa giận Nghiêm Tiêu biến mất sạch sẽ, cho rằng lời nói của Quý Tịch hơn phân nửa là do ghen ghét hắn, nhướng mày nói: "À, hạ phẩm......"
"Ngươi sẽ không phải cũng muốn bái Linh An Quân làm sư chứ, chúng ta muốn bái nhập cùng nơi cũng coi như có duyên, đến lúc đó nếu có cơ hội, ta thay ngươi nói tốt vài câu, có lẽ còn có thể có cơ duyên."
Hắn nói lời này hàm hàm hồ hồ, rõ ràng muốn bái Linh An Quân làm sư, lại chưa từng giải thích, nói cực không khách khí, người có thiên phú hạ phẩm, nếu vận khí kém ngay cả đệ tử nội môn cũng không làm được, nào có cái gọi là cơ duyên.
Quý Tịch lần nữa quay đầu, thần sắc trên mặt không hề bị lời hắn ảnh hưởng, chỉ nhìn hắn, "Ồ."
Hắn vẫn chưa nhiều lời, Nghiêm Tiêu lại từ trong mắt hắn đọc được ba chữ: Chỉ bằng ngươi?
Đệ tử xung quanh không biết, bọ họ chỉ thấy Nghiêm Tiêu đột nhiên nhằm vào vị đệ tử này, rõ ràng người ta cái gì cũng không làm.
Nghiêm Tiêu vô cùng bực mình, nhận thấy những người khác thay đổi thái độ với hắn, lời tới cổ họng lại nuốt trở vào.
Thôi, cũng chỉ là đệ tử hạ đẳng, hà tất cùng hắn cãi cọ.
Mà hết thảy chuyện phát sinh ở nơi này bọn họ, đều hiện trong Huyền Kính, bị mấy người ở Trừng Nhạc Phong quan sát.
Nhị trưởng lão Nhậm Nguyên bưng trà lên uống một ngụm, cười nói: "Mỗi năm đều có mấy người như vậy, ta nhìn mãi cũng chán, khi nào mới có đệ tử đến vì ta?"
"Người này linh mạch đúng là thuần hậu, chẳng qua phẩm hạnh......" Tam trưởng lão Tả Khâu thở dài, "Thôi, thôi, lại một năm không có thu hoạch gì."
"Từ Khanh, có ý định gì không?
Tứ trưởng lão Trác Tự Minh vuốt cằm, hướng Lâm Từ Khanh làm mặt quỷ, "Đại đồ đệ nhà ngươi không ở đây, bằng không thu lấy một đồ đệ nhỏ để giải buồn."
Ngũ trưởng lão Lâm Từ Khanh, đạo hào Linh An, lúc này đầu ngón tay cọ xát vách tường, nhìn Huyền Kính không biết suy nghĩ gì.
Trác Tự Minh thấy y không để ý tới, phân nửa là không thu, liền cùng người khác nói chuyện.
Huyền Kính có thể bao quát đại bộ phận trong môn phái, những người pháp lực cao cường có thể phóng thần thức ra xa, mấy người bọn họ cùng quan sát, theo dõi từng người.
Con ngươi đen như mực chỉ có ảnh ngược một người, màu tóc cùng mắt nhạt hơn so với người thường, da trắng như tuyết, gương mặt tinh xảo xuất sắc.
Lâm Từ Khanh thu hồi tầm mắt, nâng chung trà lên uống một ngụm thì lạnh rớt nước trà.
Lam Tước ở một bên bay tới, cầm ấm trà lên để châm cho y, Lâm Từ Khanh giơ tay ngăn lại: "Không cần."
Y cong tay gõ lên tay vịn, một lúc sau lại gọi Lam Tước.
"Ngươi đi môn các môn phái phụ cận điều tra một phen."
Ngữ khí Lam Tước lập tức nghiêm túc: "Là Ma giới lại có hành động sao?"
"Không có."
"Vậy......"
"Tâm thần ta không yên, sợ rằng có dị thường."
Lam Tước đồng ý, chớp cánh bay đi.
Huyền Kính như cũ mở ra, Lâm Từ Khanh lần nữa nhìn thoáng qua, giữa mày khẽ nhăn, nhẹ nhàng lắc mình rời khỏi Trừng Nhạc Phong.