(Từ chương 169 mình chuyển từ convert sang dịch nhé)
"Sao lâu thế?"
Lương Nhạc đi qua con hẻm lát gạch xanh yên tĩnh ngoài Trừ Tà Ty, liền nhìn thấy Văn Nhất Phàm đang chờ ở đó.
Nàng mặc một bộ áo dài xanh nhạt giản dị, tóc dài buộc lên, mặt được che bởi một chiếc khăn xanh, trang phục vô cùng khiêm tốn, che giấu toàn bộ dung nhan. Mặc dù không thể che được khí chất thanh tú tuyệt luân của nàng, nhưng ít nhất cũng không quá nổi bật trong đám đông.
"Chẳng phải đang kể chuyện dở dang à." Lương Nhạc đáp, "Kể đến giữa chừng mà dừng lại thì không hay."
"Ngươi cũng biết trọng đạo nghĩa đấy chứ." Văn Nhất Phàm mỉm cười nhẹ, ánh mắt cong cong.
Có thể thấy rằng ra ngoài thư giãn khiến nàng rất vui vẻ.
"Mau đi thôi, hôm nay phố xá còn nhộn nhịp hơn hôm chúng ta trở về nữa!" Lương Nhạc nhanh chóng đuổi theo.
Là điều kiện để giúp Văn Nhất Phàm "vượt ngục", yêu cầu của hắn là phải đồng hành cùng nàng suốt chặng đường.
Một phần là vì trạng thái hiện tại của Văn sư tỷ khác xưa, thực sự có rủi ro, mình chỉ giúp nàng lén lút ra ngoài, nếu có chuyện gì xảy ra cũng phải chịu trách nhiệm.
Vì vậy, hắn mới phải đi theo để bảo vệ, đảm bảo rằng Văn sư tỷ không gặp phải bất trắc nào.
Mặt khác, hắn đột nhiên cũng muốn dạo phố, tiện thể đi cùng.
Ừm.
Chính là như vậy.
Hai người lén lút ra khỏi Trừ Tà Ty qua cửa nhỏ, sau khi hội họp liền tăng tốc đi ra phố, gió nhẹ ấm áp thổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-quan-co-lenh/4723507/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.