Bởi vì lúc nào Lưu Ngọc cũng cẩn thận, sau khi ra khỏi phường thị hắn chạy vội mấy chục dặm, nhìn chung quanh phát hiện lân cận không có người nào, lúc này mới gỡ mũ rộng vành và hắc sa xuống.
Thuận theo con đường nhỏ trong núi, Lưu Ngọc thi triển Ngự Phong thuật, mũi chân điểm một cái, nhanh chóng tiến đến dược viên Đinh Thập Thất, thân ảnh lên xuống mấy lần rồi biến mất ở trong núi.
Dược viên Đinh Thập Thất nằm trên một khối bồn địa cỡ nhỏ tọa lạc giữa hai ngọn núi. Chung quanh dược viên có một số cấm chế cỡ nhỏ do tông môn thiết lập, đề phòng người ngoài xâm nhập.
Lưu Ngọc đưa tay chạm vào cấm chế, bị một trận bạch quang ngăn trở đường đi.
Hắn không kinh hoảng chút nào, xuất ra một khối lệnh bài thanh đồng chiếu về phía trước. Từ trên lệnh bài lập tức bắn ra một đạo hoàng mang bay đến trong cấm chế. Bạch quang tức khắc thu hồi, nháy mắt bình tĩnh trở lại.
Lưu Ngọc cũng không trực tiếp tiến vào dược viên mà kiên nhẫn chờ đợi.
Chỉ chốc lát sau, một đệ tử ngoại môn mặc áo bào xám vội vàng đi tới. Người này khoảng ba mươi tuổi, dáng người cao thẳng làn da hơi đen, tướng mạo có chút chất phác, giống như một hán tử nhà nông vậy, tu vi cao hơn Lưu Ngọc hai tầng.
"Tại hạ họ Ngũ tên Xương, sư đệ lĩnh nhiệm vụ chăm sóc dược viên, đối với tập tính của Linh dược phải hiểu rõ ràng, có cần ta giảng một phen hay không?" Một tay nam tử chất phác vò đầu, hắn nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-phu-truong-sinh/1003444/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.