Chương trước
Chương sau
Tựa đề: Năm ông thợ giầy không tin không thắng nổi Gia Cát Lượng.

Nội dung chính: Vậy ai sẽ chuốc thuốc A Sanh đây.

“Tôi cho rằng cứ thẳng tay dùng thuốc *** với A Sanh, sau đó cậu lại vô tình xuất hiện, tiếp đó, he he, không phải thuỷ đáo cừ thành(1) rồi sao?”

“Vậy ai sẽ chuốc thuốc A Sanh đây, anh đi sao?”

“Oa, vợ à, anh đã nghĩ ra kế sách, nên phần hành động tiếp theo sẽ không phải anh chứ?”

“Thế thì ai đi?”

“Em không thể đi được, mọi người thử nghĩ xem, nếu như em khiến Sanh hôn mê, lại xuất hiện trước mặt cậu ấy, Sanh dùng đầu gối cũng biết là em làm!”

“Vậy………”

“Như vậy thì sao………”

……

Lúc Phương Cạnh cùng Lăng Dục Dương bước vào phòng khách thì chứng kiến cảnh tượng như sau: hai người luôn đối địch —— Tiêu Hoằng cùng A Vũ, đang cùng Chu Thánh Văn trao đổi. Thế gian hồng vũ (2) rồi sao, bọn họ lại có thể hợp tác hoà bình?

Nghi hoặc tiến lại gần ba con người đang bàn luận đến hăng hái: “Mọi người đang nói về cái gì mà ăn ý thế?”

“Bọn tôi đang thảo luận nấu cơm như thế nào” Tiêu Hoằng không quay đầu lại mà lên tiếng, lại cắm cúi viết viết lên giấy, giao cho A Vũ tiếp tục thảo luận.

“Nấu cơm?” Hai người Phương Cạnh nhìn nhau, ba tên đàn ông như bọn họ thảo luận nấu cơm? Lại còn khoa trương đến mức phải ghi chép? Hứng thú ngồi xuống nghe xem ba người này rốt cuộc thảo luận chuyện hệ trọng gì, ngay cả Tiêu Tiêu cùng Duệ Duệ đều đưa về chỗ của Tiểu Sanh.

“Thế chúng ta cho thuốc vào lúc nào thì tốt nhất?”

“A Sanh cảnh giác cao như vậy……”

“………”

………

Nghe được một phút đồng hồ, Phương Cạnh cùng Lăng Dục Dương cuối cùng hiểu ra hàm nghĩa thực sự của việc nấu cơm như lời ba người họ, chậc chậc, bọn họ thật can đảm, kết cục của Tống Kiệt và tổng tài của L&M rõ ràng ngay trước mắt, bọn họ còn dám tính kế với Tiểu Sanh. Có điều, nếu như kế hoạch thành công, nói không chừng bọn họ cũng có thể có một đứa cháu trai thừa kế sự nghiệp của hai người bọn họ hai người. Hiện tại mới chỉ có hai đứa cháu Tiêu Tiêu và Duệ Duệ, tương lai nhất định phải ưu tiên kế thừa Lăng thị cùng Tiêu thị, nếu như bây giờ có thêm mấy đứa cháu trai……

Hai người nhìn nhau, lại gần nhóm ba người: “Kế hoạch mà mọi người đang thảo luận, bọn tôi có phương pháp hay hơn!”

“Gì?” Tiêu Hoằng liếc mắt nhìn hai người Phương Cạnh: “Hai người cũng muốn chia chén canh? Vậy tương lai đứa bé ấy chia thế nào?” Cũng không thể cắt thành ba khúc, mỗi nhà một khúc chứ hả? Đối với kẻ ảnh hưởng đến lợi ích trước mắt của mình, dĩ nhiên phải trục xuất!

“Ha ha, yên tâm, chúng ta cạnh tranh công bằng, sau này đứa bé thích thừa kế ai tự nó quyết định.” Phương Cạnh tự tin nhìn về phía Tiêu Hoằng đang bắt đầu dao động: “Tiêu Hoằng, ba ông thợ giày còn hơn Gia Cát Lượng, huống hồ là năm? Hơn nữa về sau Tiểu Sanh trách tội sẽ có thêm nhiều người chịu trách nhiệm nha.”

Điều này đúng nha! Thực sự rất hấp dẫn nha: “Vợ à, em thấy thế nào?” Tiêu Hoằng quay đầu nhìn về phía người đứng đầu gia đình trưng cầu ý kiến.

“Được!” Chu Thánh Văn suy nghĩ một chút, quyết đoán đồng ý, nhiều người tham gia, lại càng thêm đảm bảo thành công, lại bớt đi trách nhiệm về sau, tính ra còn có lời nữa.

“Hay lắm, vậy chúng tôi không khách khí, tôi cùng A Dương cảm thấy phương pháp mọi người vừa bàn khâu thực hiện có phần khó khăn, hơn nữa nhất định Tiểu Sanh sẽ nghi ngờ. Cuối cùng, cậu ấy nhất định sẽ “giáo huấn” chúng ta, không bằng chúng ta mang phần thực hiện mạo hiểm này cho người khác. A Vũ, trong đàn ong bướm kia, ai là người bám lấy em kinh khủng nhất, tốt nhất là người giở mọi mánh khoé.”

“Ừm, có, cô con gái của một nhà giàu mới phất lên nhờ bất động sản. Anh Cạnh là muốn để cô ta bỏ thuốc em, sau đó em đương nhiên có thể tìm Sanh đến giải quyết, luôn tiện còn có thể danh chính ngôn thuận thoát khỏi cô nàng đó?”

“Đúng, chính là như vậy, A Vũ em hẹn ăn cơm cùng cô nàng đó, vân vân là được.”

“Ý kiến hay!” Chu Thánh Văn vỗ đùi: “Không hổ là Hoàng đế tình báo, tôi cho rằng sau khi A Vũ bị cô nàng kia ‘hãm hại’, lại để A Vũ tìm hai người cầu cứu, hai người đương nhiên sẽ đưa cậu ấy đến Tiêu gia, vậy thì A Sanh sẽ không nghi ngờ.”

“Ồ, được! So với suy nghĩ của tôi càng chi tiết hơn” Phương Cạnh gật đầu cười tán thành với Chu Thánh Văn, nhìn sang người yêu: “A Dương, anh có điều gì bổ sung sao?” Trông vẻ mặt của người yêu liền biết anh ấy nhất định muốn bổ sung gì đó.

“Địa điểm mà A Vũ cùng cô gái kia hẹn trước, nhất thiết phải đảm bảo chúng ta có thể tới trước tiên, nếu không sẽ thành khéo quá hoá vụng, hơn nữa đề nghị cuộc hẹn tốt nhất nên khiến cô ta chủ động đưa ra, như vậy chuyện sau này mới có thể xử lí ổn thoả.”

“Đúng đúng đúng” Tiêu Hoằng liên tục gật đầu, không hổ thần tượng giúp mình trốn thoát: “Còn có, phải chọn thời gian muộn một chút, tốt nhất là đợi A Sanh ngủ được nửa chừng, bị người buộc phải tỉnh dậy, đầu óc mới phản ứng chậm một chút, không có cảnh giác cao như bình thường……”

“Ừm, đúng, vậy chúng ta sẽ……”

“A Vũ thì……, A Hoằng, nhiệm vụ của anh là……”

………

“Lạ quá, sao dạo gần đây lạnh dữ dội như vậy?” Tiêu Sanh chớp mắt, uống một ngụm cà phê nóng. Là ai? Rốt cuộc gần đây là ai muốn hãm hại mình?

*Chú thích:

(1) Thuỷ đáo cừ thành: sông đổ ra biển, chỉ điều chắc chắn sẽ xảy ra như một điều hiển nhiên.

(2) Thế gian hồng vũ: bầu trời mây đỏ, ý chỉ xảy ra chuyện lạ.

————————————————

Đang edit gần xong chương này thì pa pa mở cửa phòng đi vào, giật thót tim. May mà kịp tắt đi, bật cái clip lên xem.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.