Một người một hồ lại lần nữa đi vào khu rừng nằm giữa phân điện số 4 và phân điện số 5, nơi mà một ngày trước Đại Đông Nguyệt lần đầu tiên cứu tiểu hồ ly khi bị bắt nạt.
Đi vòng qua phía ngoài bãi cỏ, Đại Đông Nguyệt khép lại cái nón màu tím trên người, đi theo con đường nhỏ vào sâu trong rừng. Tiểu lam hồ khập khiễng đi theo phía sau cô, không nhịn được té ngã trên đất mấy lần, nhưng Đại Đông Nguyệt đi trước lại vẫn vững vàng bước chân, hoàn toàn không có ý định quay lại nhìn nó lấy một cái, nó chỉ đành phải cắn răng đứng lên, tiếp tục run rẩy đuổi theo.
Không biết qua bao lâu, hai người cuối cùng đi đến trước một cây đa cổ thụ.
Cây đa thông thường cành lá sum xuê, tàng cây to lớn, thế nhưng cây đa trước mắt này rõ ràng đã vượt qua phạm vi nhận thức thông thường --- So với cây đa thông thường thì cao gần năm mươi mét, rễ cây ở trên thân đâm vào trong đất, thân cây và cành cây đan xen vào nhau, tứ phía trải dài vô tận, nếu không phải là bọn họ lúc này đang đứng trong thân cây, chỉ sợ căn bản nhìn không thấy, phiến rừng rậm dày đặc xung quanh đây thực tế chỉ là một cây đa cổ thụ.
“ Độc mộc thành rừng … cây đa này, ít nhất phải có cả ngàn năm tuổi rồi cũng nên?” Tiểu hồ ly kinh ngạc nói
Đại Đông Nguyệt không có trả lời, bỗng tung người nhảy lên một cành cây khô to lớn, chọn một góc thoái mái ngồi xuống, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-phu-lam-mon/234086/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.