Chương trước
Chương sau
" Ra mắt tam sư thúc." Thiếu niên cuối cùng cũng nhìn rõ người vừa đi đến, vội vàng hướng Đại Đông Nguyệt lo lắng quỳ xuống hành lễ.
Thế nên mới nói, muốn biết một người thảm hay không thảm, chẳng bằng so sánh với hiện thực trước mặt đây. Trong mắt đám thần tiên bên trên Bích Hà Nguyên Quân xác thực là một phế nhân không hơn không kém, nhưng trước mặt đám môn hạ của núi Võ Đang sâm nghiêm, Đại Đông Nguyệt cô cho dù tu vi mất sạch, trí nhớ không còn thì vẫn là đệ tử thân truyền duy nhất của sư tôn đại nhân hiện nay, tam sư thúc dưới một người trên vạn người. Đệ tử đời hai và ba thực lực siêu quần, bối cảnh nổi trội, hoặc là có can đảm có thể chỉ cần gọi một tiếng, nhưng đây chỉ là đệ tử đời thứ năm vừa mới vào, đến trước mặt Đại Đông Nguyệt dù như thế nào cũng nên biết điều mà cúi đầu.
Đại Đông Nguyệt không có mở miệng, chỉ là nhàn nhạt nhìn bọn họ, thế nhưng năm người đang quỳ nơi đó càng không yên lòng hơn.
Tam sư thúc, người dù thế nào cũng nói một câu đi, thần sắc lạnh nhạt như thế chúng tiểu nhân thật sự chịu đựng không nổi.
Ngay lúc đó, tiểu hồ ly đang hấp hối ở dưới đất bỗng nhiên tỉnh dậy, khó chịu rên rỉ một tiếng, cuối cùng phá vỡ bầu không khí căng thẳng ép người khác không chịu nổi này.
Đại Đông Nguyệt liếc mắt nhìn, trực tiếp bước qua năm người đang quỳ kia đến trước mặt tiểu hồ, từ trên cao nhìn xuống đánh giá nó.
Chỉ là một con lam hồ, tứ chi ngắn cũn, lông màu xanh nhạt rất dày, tai to mà tròn, đang mở to hai mắt đen láy, nước mắt lưng tròng ngẩng lên nhìn Đại Đông Nguyệt, mặc dù đang hấp hối vẫn mang theo 3 phần làm người ta thương tiếc. Xem hình dáng thì vẫn còn nhỏ, không thể nào là hồ tiên tự tu thành tiên được, hơn phân nửa là hậu duệ của mấy vị Tiên Hồ ở Thanh Khâu đưa đến rồi.
Đại Đông Nguyệt cúi người, không chút khách khí đưa tay nắm cái cổ của tiểu hồ ly, xách nó lên, làm lộ cái đuôi to ở đằng sau lưng.
"A! Đau....!" Tiểu hồ ly hô một tiếng yếu ớt, cũng không dán tùy tiện phản kháng vị tam sư thúc trong truyền thuyết này.
Đại Đông Nguyệt cũng không nhìn đến biểu cảm đau đớn của tiểu hồ ly, xác định sau lưng tiểu hồ ly này chỉ có một đuôi thì nhíu nhíu mày, biểu tình ko xác định lắm. Vì nguyên nhân cô là người hoàn toàn không có trí nhớ, nên để giúp cô hiểu rõ được thế giới này, sư phụ Huyền Thiên cho phép cô mỗi ngày có một canh giờ được đến thư phòng của hắn ta mà nghiên cứu thư tịch.
Tuy nhiên đây không phải là trọng điểm. Điểm chính là trước đó không lâu cô vừa mới xem qua một quyển " Thanh Khâu Chí", cũng biết được tình hình chung, cái đuôi của Hồ tộc càng nhiều thì tư chất càng tốt, tu vi cũng càng cao. Mà trong thánh địa Thanh Khâu của Hồ Tộc, thì tư chất của lam hồ gần bằng với hoàng tộc bạch hồ, cho dù là còn nhỏ thì hơn phân nửa sẽ có 2 cái đuôi trở lên. Thế mà tiểu tử trước mặt này cũng chỉ có một cái đuôi, chẳng trách sẽ bị người khác ức hiếp.
" Tam sư thúc?" Sau lưng truyền đến thanh âm chần chờ của thiếu niên, Đại Đông Nguyệt phục hồi tinh thần, không nhẫn nại khoát khoát tay, đám thiếu niên sau khi thở phào nhẹ nhõm, luôn miệng nói cáo lui thì nhanh như chớp chạy ra khỏi mảnh rừng đó.
" Có thể biến trở lại hình người không?" Đại Đông Nguyệt thả tiểu hồ ly xuống đất, mặt không biểu cảm nói.
Tiểu hồ ly khẽ cắn răng, lảo đảo đứng dậy, ai ngờ vừa bước được một bước thì lại ngã lăn quay ra đất. Nó nhìn về phía Đại Đông Nguyệt đáng thương lắc lắc đầu.
Đại Đông Nguyệt không nhúc nhích, bắn một cái vào đầu nó, cười lạnh nói: "Tiểu tử, chưa nghe qua câu lạc đà gầy còn hơn ngựa béo hả? Tu vi của ta mặc dù mất sạch, nhưng một xíu đạo hạnh này của ngươi nghĩ rằng sẽ mê hoặc được ta sao. Sư phụ ngươi xem ra là nhìn trúng thân phận lam hồ của ngươi, nghĩ rằng sau này có thể bộc phát tiềm lực mới thu ngươi làm môn hạ đi? Hừ, đổi lại là ta thì nhất định không thu ngươi vào để thật giả lẫn lộn."
Tiểu hồ ly cũng không phản bác, ngược lại xấu hổ cuối đầu, làm cho người ta đoán không ra cuối cùng là do nó muốn tranh thủ sự đồng tình của Đại Đông Nguyệt thất bại nên thẹn thùng hay bởi vì thật sự trà trộn vào núi Võ Đang mà thẹn thùng.
Đại Đông Nguyệt chê cười, đứng dậy đi vòng qua nó, trực tiếp đi vào sâu trong rừng.
" Không phải cứ trả giá là sẽ nhận lại hồi báo. Tư chất của ngươi nếu xuất hiện trước mặt người khác thì sẽ bị người khác lấy mạnh hiếp yếu thôi. Trở về Thanh Khâu đi, ít nhất có thể bình yên được đến già."
Cùng lúc đó, Chân Vũ Đế Quân Huyền Thiên đang ngồi ngay ngắn trong lầu chiêm tinh của Chân Vũ đại điện cũng thở dài một hơi tắt Huyền Quang Kinh giám thị Đại Đông Nguyệt.
" Sư tôn, đây là có ý gì vậy?" Thanh Hoa đứng hầu một bên, khó hiểu nói.
Huyền Thiên tay phải chống cằm, tay trái sờ sờ Huyền Quang Kính, càu mày nhìn hắn nói: " Đông Nguyệt nhà ta máu lạnh như thế, cũng không quá tốt a."
" Có sao? Tam sư tỷ không phải là đã ra tay cứu tiểu hồ ly đó rồi sao?"
" Cô ta thế mà cũng gọi là cứu hả? Rõ ràng là cô ta vừa xem xong quyển " Thanh Khâu Chí" nên tò mò cấu tạo của Hồ tộc mà thôi." Huyền Thiên đặt Huyền Quang Kính xuống, nhìn chằm chằm Thanh Hoa kích động nói: " Người không cảm thấy tiểu hồ ly đó đáng yêu như vậy sao? Báu vật như thế, Đông Nguyệt nhà ta lại mắt không chớp một cái mà ác ý với nó như thế, đã thế còn châm chọc khiêu khích nữa chứ, để lại tiểu hồ ly đang trọng thương một mình tự sinh tự diệt mà đi hái thuốc, cô ta không sợ mấy tiểu tử xấu xa đó sau khi đi rồi sẽ quay lại sao?"
" Sư tôn, bình tĩnh, bình tĩnh!" Thanh Hoa vội vàng tiến lên vỗ vỗ lưng cho hắn ta thuận khí " Phản ứng này của tam sư tỷ thực sự cũng nằm trong dự đoán của chúng ta mà?"
Huyền Thiên tức giận vỗ tay Thanh Hoa: " Xem như thế đi, chỉ là nhìn thấy dáng vẻ đa nghi, lạnh lùng của cô ta, vi sư nhịn không được trong lòng lạnh giá, thật là hoài niệm Bích Hà Nguyên Quân của trước đây a."
Bích Hà Nguyên Quân trước đây? Thanh Hoa nhíu mày nghi hoặc: " Nếu như Thanh Hoa nhớ không lầm thì sư tôn và Bích Hà Nguyên Quân không có bất kỳ giao thiệp gì a."
Huyền Thiên trừng mắt, ho khan một tiếng, né tránh tầm nhìn của hắn ta, ra vẻ trấn định nói: " Hừ, chưa ăn qua thịt heo nhưng cũng thấy heo chạy rồi chứ. Sự tích của Bích Hà Nguyên Quân trên thiên cung có ai mà không biết. Lui xuống đi, dựa theo phân phó của ta mà làm là được."
Năng lực ví von thật là thảm không nỡ nhìn a, đây thật sự là Chân Vũ Đế Quân văn thao vũ lược trong mắt thế nhân sao, Thanh Hoa im lặng co rút khóe miệng, đáp lời lui xuống.
Ban đêm, Đại Đông Nguyệt đang ngồi xếp bằng trong phòng luyện thần, bất chợt từ ngoài cửa truyền đến âm thanh thông báo của Bối Nhi: " Tiểu thư, Đế Quân đến thăm người."
Nghe vậy cô liền thả hai chân xuống, tiện tay khoát chiếc áo choàng rồi ngồi thẳng trên giường, không có tâm tình gì nói: " Mời vào."
Ngay sau đó, Huyền Thiên đẩy cửa bước vào,ngồi vào bàn đối diện Đại Đông Nguyệt. Có lẽ gì đêm đã khuya nên hắn ta chỉ mặc một chiếc áo bào dài màu trắng đơn giản, 3 cái cúc áo trên cổ áo thì chỉ để mở 1 cái, lộ ra xương quai xanh quyến rũ, một chiếc lông đuôi khổng tước nối với cái cúc áo rũ xuống, càng làm cho khuôn mặt phong thần tuấn lãng của hắn càng nhiều thêm vài phần mị hoặc khó cưỡng.
Đại Đông Nguyệt bất giác nheo mắt nhìn ---- thỉnh thoảng uy nghiêm vô hạn,có lúc lại ôn hòa thân thiết, thế nhưng thường hay trong lúc người khác không có phòng bị thì đột nhiên tuôn ra những lời lẽ độc ác, thỉnh thoảng không đứng đắn còn có thể tái diễn lần thứ hai, người sư phụ tiện nghi này của cô đúng thật là làm cho người ta nhìn không thấu a.
" Vốn dĩ ngày hôm qua nên thông báo với con." Huyền Thiên không có để ý đến những gì đang diễn ra trong lòng cô, tự mình sửa lại ống tay áo nói: " Nhưng mà vi sư dạo gần đây có chút bận rộn, mãi cho tới bây giờ mới có thời gian đến đây."
Đại Đông Nguyệt nhàn nhạt gật đầu đáp: " Không biết sư phụ có điều gì cần phân phó?"
" Mấy tháng gần đây con tiến bộ rất nhanh, vi sư đoán là con đã vượt qua giai đoạn trúc cơ, tiến vào giai đoạn sơ quan rồi." Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, càng huống chi giai đoạn trúc cơ này là lấy căn bản tu luyện thân thể để làm chủ, đối với thân thể tiên nhân của Đại Đông Nguyệt mà nói thì chỉ đơn giản như một bữa ăn sáng, khó khăn thực sự là giai đoạn sau này lấy nội đan tiên căn làm pháp thuật trụ cột để thi triển và giai đoạn nội tu.
Vừa nói Huyền Thiên vừa móc từ trong ngực ra một quyển sách đặt lên bàn: "Thân thể của con cũng không còn gì đáng lo ngại, vì thế từ ngày mai, buổi chiều không cần đi hái thuốc luyện đan nữa."
Đại Đông Nguyệt nhíu mày, bước xuống giường ngồi cạnh hắn ta, cầm quyển sách lên lật hai trang, cau mày nói: " Vừa có chữ, vừa có hình vẽ, đây là cái gì?"
Huyền Thiên cười cười: " Đều là những pháp thuật sơ cấp, bao gồm chú ngữ, phù và vũ bộ. Trước tiên con nên luyện cho tốt căn bản, khi nào đến giai đoạn trung quan thì ta sẽ dạy con thuật chiêm tinh còn cao cấp hơn, chỉ có điều tu luyện đan đạo thì phải đợi đến sau giai đoạn đại quan."
Đại Đông Nguyệt nghe vậy thì hai mắt sáng ngời, lúc lật xem tiếp thế nhưng lại cảm thấy có cảm giác quen thuộc: " Sư phụ,... những thứ này hình như con có ấn tượng." Vừa nói cô vừa thuận tay chấm nước trà, dựa theo quyển sách mà vẽ lên bàn, mất mấy phút thì vẽ được một hỏa phù đơn giản.
Huyền Thiên kinh ngạc, mở to hai mắt mà nhìn, ngay sau đó thì cuối đầu cười: " Cũng phải.... ký ức trong đầu thì có thể mất đi, tuy nhiên ký ức bản năng của thân thể có muốn quên cũng quên không được. Như vậy cũng tốt, vi sư đúng lúc ngày mai cần phải lên thiên cung, con liền tự học hai ngày đi."
" Vâng."
" À, đúng rồi, lúc con tự học nên đi đến phân điện Huyền Vũ của đệ tử cấp thấp, người bên đó cũng đang học tập những cái này, con có thể đứng một bên quan sát học tập." Huyền Thiên cười nói, đồng thời đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Đại Đông Nguyệt cau mày, cuối cùng cũng gậtđầu đáp: " Đồ nhi biết rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.