"Ta không biết chữa!" Vẻ mặt ta bi phẫn từ trên kệ gỗ rút ta một quyển sách, thuận tay mởra, chăm chú nhìn những chữ nhỏ li ti ở trên trang giấy mà đau cả đầu, đang xoatrán rối rắm, bỗng nhiên nghe được giọng nói của Thần Quân vang lên bên tai, cảkinh tay ta run lên, suýt nữa làm rơi quyển sách kia xuống đất.
"Thần Quân, sư phụ!" Ta quay đầu, quan sátxung quanh vẫn chưa phát hiện tung tích của Thần Quân, chẳng lẽ là ta suy nghĩnhiều nên xuất hiện ảo giác? Nhưng mà khi tầm mắt trở xuống nhìn quyển sáchkia, thì thanh âm của Thần Quân lại vang lên, "Cốc thần bất tử, thị vị huyền tẫn. Huyền tẫn chi môn, thị vị thiên đích căn.Miên miên nhược tồn, dụng chi bất cần. . . . . ."[1]
Ta hơi hơi ngây người,sau một lát liền phát hiện manh mối trong đó. Ta nhìn thấy chữ không giốngnhau, giọng nói của Thần Quân cũng không giống nhau. Nghĩ đến đây có phải làmlà một loại tiên pháp, có thể biến chữ thành âm, khiến cho ta có thể hiểu rõtrong mấy cuốn sách này đang giảng cái gì, xem ra Thần Quân sư phụ tuy rằng lộrõ không quan tâm đến phản ứng của ta, nhưng mà nhiều hay ít gì cũng có suynghĩ cho ta. Chỉ là những thứ trong sách này nói thì ta chưa bao giờ nghe, chodù câu chữ kia một lần rồi lại một lần quanh quẩn ở bên tai, như ý nghĩa của nóthì ta không thể giải thích, đành phải trả nó lại chỗ cũ, rồi lại rút một quyểnkhác ra.
Lần này thì nghe hiềuđược đôi chút, nói chung là Ngũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-phong-dao-the/3167624/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.