Kỳ thực bị đánh cũngkhông đáng sợ, cái đáng sợ chính là lạc đường.
Ta dụi hai mắt đẫm lệ rồithong thả trở về, sau khi đi một đoạn rồi bỗng nhiên nhớ ra, lúc trước tới đượcđây là ngồi trên tòa hoa sen, vừa mới từ con đường nhỏ trong rừng cây rợp bóngthì đi một đoạn, sau đó lại tùy ý rẽ vào một khúc quanh, sau nữa là bảy tám ngãrẽ khác, bây giờ hoàn toàn không biết được là bản thân mình đang ở nơi nào. Mànơi này là một khu rừng rậm, ta dùng sức vươn dài cái cổ cũng nhìn không thấymột vị tiên hữu nào đi ngang qua, giờ phải làm như thế nào đây?
Ta buồn rười rượi như đưađám, đều do cái tên Hồ Phỉ kia, làm hại ta quên mất Tử Tô, hiện giờ, chỉ có thểđi một bước tính một bước, hi vọng có thể gặp được ai đó, chỉ đường cho ta.
Ta đi lung tung bên trongrừng rậm, hi vọng có thể ra ngoài sớm một chút, đã thấy mặt trời dần dần lặnxuống, ánh sáng vốn đang nhàn nhạt đến cuối cùng chỉ còn lại một vài vệt sángnhỏ, mà ta lại giống như càng lún càng sâu, chết sống cũng tìm không thấy cửara.Ta vốn đã không thích đi bộ, hiện giờ còn đi lòng vòng loanh quanh lâu nhưvậy, cũng mệt mỏi đến luống cuống, chẳng bằng ——
Tùy ý tìm một nơi nghỉngơi một đêm trước đi ~
Nghĩ đến đây ta tìm mộtvị trí tương đối rộng rãi giữa hai cây đại thụ trong rừng, dùng ngón trỏ chọcchọc xuống đất cảm thấy còn có chút mềm ẩm, liền cởi giày, bởi vì váy này mớitinh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-phong-dao-the/3167611/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.