Ban đêm ngủ thật sự khôngan ổn, ta có một giấc mộng.
Ta mơ thấy trận đại hạnba trăm năm trước kia.
Trong phút chốc cuối cùngkhi sinh mệnh sắp trôi xa, trước mắt nơi nơi là những cây mạ non chết héo, đấtđai khô cạn cùng với cát vàng bay bay. Theo dòng linh thức đang tan rã, tầm mắtta mơ hồ, cuối cùng nhìn không thấy gì nữa, cũng nghe không được gì nữa, tronglòng chỉ có một giọng nói vang lên, "Nhắm mắt lại, ngươi là có thể nhìnthấy tiểu mục đồng ."
"Nhắm mắt lại, ngươilà có thể đoàn tụ cùng huynh đệ tỷ muội."
"Nhắm mắt lại, ngươisẽ không một mình chịu sự tra tấn của nắng gắt."
"Nhắm mắt lại, ngươisẽ không phải là cây mạ duy nhất còn sống..."
Ta tưởng rằng ta đã chết.
Nhưng mà giống như trênngười đột nhiên bị bắn tung tóe một chất lỏng dinh dính...
Sau đó bên tai dần dầnxuất hiện tiếng nhai nuốt nho nhỏ, tựa hồ có người đang nói, ăn thịt thượngthần thật sự là thơm ngon...
Trong lòng ta đau đớn,giống như là bị cái gì đó nắm chặt lại không thở nổi.
Toàn bộ bóng đêm trongđầu đều nhưng những hình ảnh bị vỡ vụn, lúc bình minh thì cảnh trong mơ này mớibiến mất, mà rốt cục ta cũng ngủ an ổn một chút, vì bị giày vò như vậy, lúctỉnh lại đã rất trễ .
Sau khi ta thức dậy, vừamới xuống giường, liền nhìn thấy Tử Tô mang chậu nước tiến vào, mà trong nháymắt nàng ấy đẩy cửa, ta nhìn thấy Viêm Hoàng thế nhưng đứng ở trước cửa chính.
Ta há mồm muốn gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-phong-dao-the/3167549/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.