"Bọn họ là..."giọng nói của Cẩm Văn nhỏ dần rồi dừng lại, dường như bị người khác mạnh mẽ cắtđứt, nàng ấy nhắm hai mắt lại.
"Cẩm Văn?"
Trên mặt nàng ấy gân xanhbắt đầu nổi lên nhiều, biểu hiện rất là dữ tợn. Nhưng mà một lát sau, lại chậmrãi lắc đầu, một dòng lệ trong suốt từ hai mắt nhắm chặt chảy xuống, hình thànhmột đường cong trong suốt ở trên mặt.
"Bọn họ là ai?"Bích Thanh Thần Quân lớn tiếng quát: "Nói mau."
Cẩm Văn bỗng nhiên trợnmắt, nhưng chưa nhìn Bích Thanh một cái, nàng ấy nâng một bàn tay lên, hướngtới phía ta, ta cuống quít nắm lấy bàn tay nàng ấy."Miêu Miêu."
"Ta ở đây, ta ởđây."
"Giúp ta tìm con củata. Nó còn sống, nó khẳng định còn sống, trên vai nó có một nốt ruồi son, bịyêu ma mang đi ..." Cẩm Văn liều mạng lay động tay của ta, nàng ấy tựa hồđã dùng hết toàn bộ khí lực.
"Được được." Taquay đầu, "Bích Thanh Thần Quân, người mau cầm máu cho nàng ấy đi, chỉ cầncòn một tia hồn phách chưa tan, có thể tụ tập linh khí của trời đất tái tạo lạimột lần nữa không?"
Tuy rằng, người kiếp sau,không nhất định còn có thể có trí nhớ lúc trước.
Vừa dứt lời, chỉ thấychất lỏng trong hồ thuốc cuồn cuộn như đun sôi, trên mặt nước cuồn cuộn nổi lênnhững bọt nước lớn. Mà tay của Cẩm Văn bỗng nhiên biến mất, trong tay ta trốngrỗng, mãi ngây ngẩn tại chỗ, sau một lúc lâu mới nói: "Cẩm Văn đâu?"
Sau một lát, trên mặtnước hiện lên một con cá ngửa bụng chết.
Bụng cá, bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-phong-dao-the/3167545/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.