Sau khi tỉnh lại, ta nằmở trong căn phòng ở nhà Tuyết Vực.
Hắn nói hắn tìm thấy ta ởdưới chân núi Linh Sơn, khi đó toàn thân ta cứng ngắc chôn ở trong tuyết, thiếuchút nữa đã dọa chết hắn. Thấy ta tỉnh lại, hắn lập tức cúi người dập đầu vềhướng ngoài cửa mấy cái, hô to thần vật phù hộ. Sau khi Tuyết Vực vái lại xongthì lại hỏi ta, có thật là đã tìm được thần vật?
Ta cúi đầu im lặng, thấybiểu hiện của ta như vậy, hắn thở dài, "Thiên địa Hiên Viên kính đó, ngaycả Viêm Hoàng Thần Quân cũng không tìm được, Miêu Miêu ngươi đừng để ở tronglòng. Thế gian này mọi chuyện đều đã định sẵn, cưỡng cầu không được."
Ta vẫn không nói gì,Tuyết Vực tiếp tục thở dài, "Trong mệnh số của tiểu tiên hữu kia đã cóđịnh kiếp nạn này, nếu là có thể độ qua kiếp nạn này, ngày sau chắc chắn sẽ cótư thái nổi bật!"
Tuyết Vực tìm lời hay đểtrấn an ta, hắn lại không biết, ta đã biết được kết quả rồi.
"Aii, Miêu Miêu,ngươi đừng khóc, ngươi đừng khóc mà..."
Ta khóc sao? Ta đưa taylên, trên mu bàn tay quả nhiên có nước mắt. Số lượng nước mắt gần đây khóc, cònnhiều hơn so với lượng nước mắt trong suốt ba trăm năm trước cộng lại. Ta độtnhiên muốn trở về làm một cây lúa, cho dù cuộc sống không dài, nhưng không buồnkhông nghĩ, đơn giản mà lại hạnh phúc.
"Miêu Miêu, ngươimuốn ăn cái gì không?"
Ta lắc đầu.
"Vậy ngươi nghỉ ngơicho khỏe đi." Sau khi nói xong, Tuyết Vực rời khỏi phòng, đợi hắn đóng cửaphòng lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-phong-dao-the/3167538/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.