Đúng như theo lời Xuân Hồng nói, việc này tuyệt không đơn giản. Tất cả mây đen, đều không phải là vì kế tiếp mưa to mà đang ủ tích thôi. Đây là Hạ Nữ sau hai ngày qua đi mới biết được . Một ngày này, trước là Tuyết Như tìm đến nàng, một thân cung trang màu tím tuyên văn có thêu kim tuyến chính thống, trên đầu cài hai cành trâm vàng lộng lẫy, đúng là đặc biệt đẹp đẽ quý giá hơn thường. Nàng cho tới bây giờ đều là như thế, mặc kệ là khi nào đều phải xinh đẹp xuất chúng, cao ngạo gặp người. Thoạt nhìn, thật ra có vài phần giống bộ dạng của Thái Hậu. Đều là như vậy cảm giác không thể xâm phạm. Làm cho người ta… không dám lại gần. Nàng nói chuyện với Hạ Nữ, vẫn là vênh váo tự đắc như vậy. Giống như trước đây, nàng ta vẫn là tiểu thư, còn nàng vẫn là một đứa con riêng ngay cả nô tỳ cũng không bằng . “Chuyện gần đây ngươi hẳn là có nghe nói đi?” “Chuyện gì?” Hạ Nữ mặc dù đã đoán ra nàng muốn hỏi là chuyện gì, nhưng là nàng vẫn lựa chọn giả bộ không biết . “Ngươi thật đúng là…” nàng ta tựa hồ có điểm phiền não, bất quá vừa phát ra liền nhịn lại. Có lẽ cũng là chuyện dễ hiểu, nơi này là thâm cung, không còn là phủ Thừa Tướng, có vô số cặp mắt đang chờ xem nàng trở thành cái bộ dạng gì a. “Trong cung gần đây liên tục chết bốn cung nữ, nhất thời lòng người hoang mang, người người sợ hãi, bất an.” Nàng nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Nữ, phun ra từng chữ từng chữ. Hạ Nữ không có né tránh nàng, chính là nhìn lại nàng ta. Nàng hiểu được rằng, Tuyết Như, chắc chắn không đơn giản chỉ là tới để nói với nàng chuyện này . Mục đích của nàng ta, thật không đơn giản. “Hoàng thượng là vì chuyện lần này mà để ý tới mọi chuyện lớn nhỏ trong hậu cung, nhưng là sự tình cũng đã xảy ra năm ngày rồi mà không tìm thấy một tia manh mối. Thái Hậu đã hạ chỉ, nếu Thanh Quý phi trong vòng 3 ngày nữa không thể tra ra manh mối, liền hủy bỏ tư cách trưởng quản lục cung của nàng. Còn ta, bởi vì cũng là mới vào cung chưa lâu, lại chỉ là Tiệp dư tam phẩm nhỏ nhoi, tuy nói là có năng lực quản lý, nhưng cuối cùng cũng là không đủ tư cách a!.” Nàng tinh tế nói , đầu hơi cúi xuống làm chuỗi trâm cài khảm ngọc khẽ rủ xuống. Nói xong nàng lơ đãng liếc nhìn Hạ Nữ: ” Mà ngươi , lại chính là người được chọn duy nhất.” “Ta?” Hạ Nữ bật cười ha ha, cúi đầu không hề nhìn nàng ta, một người có bộ dạng nhỏ bé như vậy mà lại khiến cho nội tâm của nàng không thể không sinh lòng nghi ngờ. Vì sao nàng cảm thấy toàn bộ sự việc này, giống như là vì cùng nhau tranh giành quyền lực trong hậu cung mà phát sinh. Tuyết Như, tựa hồ đối với việc Thanh Quý phi không thể phá án là thập phần tin tưởng đi? Nhưng là, thật sự chỉ vì tranh giành quyền lực trong hậu cung mà lấy mạng người đem ra giết chóc sao? Đáy lòng nàng không khỏi phát lạnh, thật không thể tin được. Nhưng trong thâm tâm nàng đã muốn khẳng định đáp án này. Tuyết Như đến đây nói với nàng chuyện này càng khiến nàng khẳng định chắc chắn. Nhưng nàng vẫn giữ một tia hi vọng cuối cùng, mong rằng suy cho cùng bản tính của con người cũng không đến mức xấu xa như vậy: “Còn có ba ngày kỳ hạn không phải sao, xét trong hậu cung này đều là người tài giỏi, người gây ra chuyện lớn như vậy lá gan cũng thật là không nhỏ đi, thiết nghĩ nhất định là không khó bắt được ?” “Bắt được?” Tuyết Như phì cười ra tiếng, nhưng thật ra cũng là người thông minh, cũng không nói ra đáp án gì , nàng mặc dù biết Hạ Nữ không có liên quan với bất luận kẻ nào, nhưng đề phòng một chút vẫn sẽ tốt hơn. “Chuyện này ngươi không cần phải tốn sức để tâm, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, Thái Hậu nếu như cho ngươi một lần nữa nắm lại vị trí trưởng quản hậu cung này, ngươi tuyệt đối không thể thoái thác. Ta biết ngươi sức lực có hạn, nếu có bất luận chuyện gì, ta sẽ giúp cho ngươi .” Vẻ mặt nàng ta chứa nhiều thâm ý nhìn Hạ Nữ cười cười, vẫn là tham lam như vậy không thể thay đổi : ” Tuy rằng trước kia ta từng đối xử với ngươi không tốt, nhưng là trong chốn thâm cung tranh quyền đoạt sủng này, muốn sống yên cũng không phải dễ dàng. Ngươi xem lại mình đi, không quyền không thế, cũng không phải được Hoàng thượng sủng ái, chỉ có ta mới có thể cho ngươi sống an ổn được ở nơi hậu cung lòng người hiểm ác này.” Hạ Nữ nhìn về phía nàng ta, lặp lại lời nói của nàng : “Chỉ có ngươi mới có thể cho ta sống an ổn ở nơi hậu cung lòng người hiểm ác này được?” Tuyết Như cho là Hạ Nữ đã nghe hiểu rồi, vẻ mặt cao hứng, lại nghe không ra, ngữ khí trong lời nói của Hạ Nữ tràn đầy trào phúng. Nếu như nói, để một người có thể sinh tồn, mà muốn vô số người khác thương tích đầy mình làm bia đỡ , Hạ Nữ nàng tình nguyện không cần. Hơn nữa, nàng không biết ở trên đời này, nàng còn cần người nào đến giúp đỡ. Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ có người nào giúp đỡ cho nàng thế nhưng nàng vẫn có thể sống đến bây giờ. Hơn nữa nàng cũng không cho rằng, Tuyết Như sẽ nguyện ý thật tâm giúp nàng. Nàng đang định mở miệng thì nghe thấy thái giám bên ngoài hô lớn : “Hoàng thượng giá lâm…..” Hắn đến uy vũ mà nghênh ngang. Nàng vội kéo vạt áo quỳ xuống. Mà người bên cạnh – Tuyết Như, sắc mặt khẽ biến rồi cũng vội quỳ xuống. Nhất loạt hô to: “Nô tì cung nghênh hoàng thượng, hoàng thượng kim an !.” Chỉ thấy trên mặt Dục Húc hiện lên ý cười đột nhiên sải bước vào trong điện. Tuy rằng dưới ánh mặt trời, mặt của hắn tỏa ra ánh vàng rực rỡ , nhưng là Hạ Nữ nhìn vào lại là thập phần tăm tối. Nàng phát hiện, vị Hoàng thượng này, tựa hồ luôn tới thật đúng lúc đi, cũng không biết là có phải có “Thiên lý nhãn” không ? Thật khiến cho người ta hoài nghi. “Thật khéo, Như ái phi cũng đang ở cùng Hoàng hậu sao?” Hắn không hướng Hạ Nữ hỏi, mà lại cùng Tuyết Như một bên trêu đùa . Tuyết Như xấu hổ đỏ mặt, vẻ mặt thẹn thùng, quả thực là ba phần mềm mại đáng yêu, bộ dạng này của nàng Hạ Nữ trước đây chưa từng thấy qua. Xem ra Tuyết Như không hề giống đang giả bộ, hai gò má ửng hồng, ánh mắt tràn đầy thâm tình đều không phải nàng cố ý trưng ra . Xem ra, nàng ta là bị vị hoàng đế này mê hoặc rồi? “Đúng vậy a, hoàng thượng, nô tì cũng là vừa vặn tới đây thôi? Dù sao cũng là tỷ muội, nô tì lo Hoàng hậu một mình ở trong cung hẳn là sẽ buồn chán, vì thế rảnh rỗi nên tới đây bồi nàng nói chuyện.” Nàng thanh âm nhẹ nhàng, mềm mại nói . “Nga, ái phi quả nhiên là tỷ muội tình thâm a!” Thấy hai người này kẻ tung người hứng, Tuyết Như quả nhiên là có tình ý, nhưng là kia Hoàng thượng cao cao tại thượng – Dục Húc xem ra lại không nóng không lạnh, chính là cười nhạt như có như có không Cũng không thấy hắn thiếu nhẫn lại nhưng trong lời nói của hắn thật nhìn không ra chút tình ý . Nghe nói, từ lúc vào cung tới nay, Tuyết Như chỉ thị tẩm một lần, thời gian còn lại đều là Tuyết Nguyệt cùng Thanh phi hai người thay nhau thị tẩm, còn có chính là Huệ phi_phi tử đi theo Hoàng thượng thời gian lâu nhất từng có một lần. Nghĩ đến, vị hoàng đế này, hóa ra thật sự cũng là một ông Vua háo sắc a. Hắn thật là người biết hưởng thụ đi, hai đại mỹ nhân trong thiên hạ, một trái một phải, quả nhiên là chuyện tốt nhất mà người đời mơ ước. Chính là Tuyết Như, khẳng định vô cùng bất mãn a? Nàng chưa bao giờ cho là mình có ngày lại thua bởi Tuyết Nguyệt ở nơi hậu cung chuyên lấy sắc đẹp để mê hoặc lòng Vua . Nghĩ đến đây, Hạ Nữ đột nhiên giật mình, vị hoàng đế này, thật sự là khó lường, nếu quả thật là chú trọng sắc đẹp, vì sao khi trước không sắc phong Tuyết Nguyệt làm hậu? Nếu không vì sắc đẹp, thì lẽ gì một tháng sau khi Tuyết Nguyệt nhập cung lại liên tiếp sủng hạnh nàng đâu? Lại còn sắp xếp Tuyết Nguyệt cùng Tuyết Như ở trong cùng một tòa cung điện đâu? Có thể nói chung sống như vậy, tất cả Tuyết Nguyệt sủng hạnh, đều lọt vào trong mắt Tuyết Như, nàng sẽ như thế nào mà cam tâm đây ? Hi vọng, mọi chuyện sẽ không như nàng suy nghĩ! Hi vọng Tuyết Như sẽ không xúc động đến mức như vậy làm gì ! “Theo Trẫm thấy Tiệp dư cùng Hoàng hậu tựa hồ tán gẫu thật vui vẻ a, là đang nói đến chuyện gì vậy?” Hắn mỉm cười hỏi, trên khuôn mặt hiện lên cực kỳ tuấn mỹ đến mê người. “Bẩm Hoàng thượng, nô tì cùng hoàng hậu, chính là đang tán gẫu một ít tâm sự của nhi nữ thường tình trong nhà.” Tuyết Như nói xong, vẻ mặt thẹn thùng dựa vào lòng Dục Húc. Thật nhìn không ra là Tuyết Như đang nói dối, thật không ngờ nàng ta có thể diễn thật đến như vậy, nếu không phải vừa mới cùng nàng ta nói chuyện thì ngay cả nàng cũng muốn bị gạt rồi. Chỉ thấy Dục Húc cười khẽ, nhìn về phía Hạ Nữ: “Hoàng hậu, thật sự là như thế?” Thanh âm mềm nhẹ, nhưng lại làm cho Tuyết Như nhất thời cứng ngắc, chỉ sợ Hạ Nữ nói ra chân tướng. “Bẩm hoàng thượng, quả thật như thế.” Hạ Nữ vừa nói, chỉ thấy Dục Húc trong mắt thoang qua hiện lên một tia âm tàn , rất nhỏ như có như không : “Như ái phi làm sao vậy, đột nhiên toàn thân cứng ngắc a?” Lời nói giống như chỉ là vô ý nói ra, lại làm cho Tuyết Như cười đến xấu hổ, vẻ mặt miễn cưỡng cười nhẹ: “Nô tì . . . nô tì đột nhiên cảm thấy hơi lạnh.” “Nga? Là như thế a! Vậy sớm hồi cung nghỉ ngơi đi thôi.” Hắn cũng không phải quá cố chấp. Mỗi lần hắn lại muốn đem người ta bức đến khó xử, xấu hổ một hồi, rồi sau đó lại không tiếp tục truy cứu. Nhưng là như vậy, ngược lại làm cho người ta càng thêm bất an, bởi vì, không nhìn thấu trong tim của hắn, rốt cuộc là thật sự không biết hay là đang giả bộ không biết. Cho nên ăn không ngon, ngủ không yên đi. Hắn, tựa hồ luôn nắm chắc mọi người trong lòng bàn tay, luôn muốn dồn người ta vào tình thế khủng hoảng nhất!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]