Edit: Yunchan
“Vết thương của cô nương này bị người ta rắc vào độc Thanh Hoa, trong Tam giới không có thứ gì có thể chữa được.”
Ma y lão nhân nhìn ta cực kỳ lâu, sau đó giáng cho một câu.
Giống hệt như lời chẩn đoán của A Mộc trước đó, bây giờ nghe Ma y nói lại lần nữa, ta chỉ cảm thấy cả người xụi lơ như bóng cao su xì hơi.
“Làm sao có thể?!” Giọng A Mộc nổ vang giữa không trung, văng tuốt lên sao Hỏa.
Ta bị tiếng quát phủ đầu này của hắn làm giật bắn, mò mẫn nhìn theo tiếng kêu theo bản năng —– không phải hắn biết trước rồi à? Sao lúc này còn giả bộ giật mình dữ thế?
“Độc Thanh Hoa là bí dược trong truyền thuyết, sao có thể hiện thế dễ dàng được chứ?”
Đại khái là nhận ra bản thân luống cuống, giọng A Mộc hơi thấp xuống, nhưng vẫn không kiềm chế được kích động, mùi khói súng bốc lên nồng nặc.
Ta câm nín —– điệu này thì trước đó A Mộc cũng không biết bệnh tình của ta, chuyện trúng độc hết thuốc chữa chỉ nói để hù ta sợ, ai dè bây giờ lại thành sấm ngữ?
“Sao lại không thể?” Ma y lão nhân mất kiên nhẫn: “Tuy nói độc Thanh Hoa là bí dược trong truyền thuyết, nhưng năm trăm năm trước lão phu cũng đã tận mắt thấy nó ở chung với Phục Thần đao.” Trong giọng nói của lão lộ ra vẻ kiêu ngạo cùng tự hào không gì sánh được: “Độc không gì qua Thanh Hoa, đao không gì qua Phục Thần, thiên địch của Tiên nhân bực này, cũng chỉ có Đế quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-nu-giang-dau-hong/1462969/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.