Edit: Yunchan
Yêu vương tháo chiếc mặt nạ mỏng xuống, bốn phía nhất thời vang lên một loạt tiếng hít khí lạnh.
“… Trách sao thường ngày bệ hạ phải che kín mặt, thì ra là do gương mặt tuyệt sắc như vậy.” Mặt Vương Mẫu hồng hồng, ho khan một cái.
Vài tiên tử trong đám đông đã lóe lên ánh mắt đói khát từ lâu.
Ta kinh ngạc nhìn nam tử lam bào đối diện, trong đầu xuất hiện một khoảng trống ngắn ngủi.
“Không được nhìn!” Có một bàn tay chắn trước mặt ta, che khuất hai mắt ta. Ngoảnh đầu nhìn qua, gương mặt méo mó của Thiên Thanh toát ra vẻ nôn nóng, ánh mắt nhìn ta hết sức đau lòng.
Không rõ chuyện gì khiến hắn hoảng hốt như vậy, ta thò tay đẩy tay áo của hắn ra, khoan thai bước ra khỏi vòng che chắn.
“Ngươi là ai?” Ta nhíu mày nhìn Yêu vương, nét mặt lạnh nhạt: “Thật to gan, dám trộm vảy của hôn phu ta!”
Yêu vương vốn đang cười tới hả lòng hả dạ, thình lình bị ta chọt cho một câu như thế thì hơi nghẹn lại.
“… Cũng khó trách nàng hoài nghi, bề ngoài và giọng nói đều thay đổi hoàn toàn, không nhận ra cũng là bình thường.”
Chẳng qua chỉ trong giây lát, chân mày hắn dần giãn ra, thong thả tự tìm cho mình một cái thang để leo xuống: “Cảnh Thái cốc, hoa Chân Tâm, nước mắt người cá —- Đậu nhi, trừ Tễ Lam ca ca của nàng ra thì còn ai biết nữa?”
Theo giọng nói du dương trầm bổng của hắn, khoảng trống trong đầu ta dần được lấp đầy rất nhiều hồi ức: “Ý của ngươi là,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-nu-giang-dau-hong/1462965/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.