Edit: Yunchan
Ta há miệng muốn phân minh cho mình, nào ngờ lại phát hiện mình không thể thốt ra tiếng — có ai đó thừa cơ loạn lạc hạ Ngôn Phược thuật cho ta mất rồi!!
Trong cơn thất kinh, ta đưa mắt ngó dáo dác, muốn tìm một gương mặt nào hiền lành một tý, có lẽ sẽ nghe thấy lời kêu oan của ta rồi nói vài câu công bằng. Khổ nỗi chỗ tầm mắt chạm tới được, toàn là những gương mặt lạnh lùng dửng dưng xem trò hay.
Dưới con mắt của bao nhiêu người, ta bị quặp hai tay sau lưng, không thể xoay người, cũng không thể quay cổ, còn có trảo ưng nhọn hoắc ghì chặt vai ta, đè nghiến ta xuống mặt đất: “Thân là tiên tử mà lại giở trò trộm cắp, quả là không biết thẹn!”
Từ khi thăng tiên tới nay tính ra cũng được năm trăm năm, Giang Đậu Hồng ta chưa bao giờ bị đối xử vô tiên đạo thê thảm như thế này, có miệng mà không thể kêu oan, có lý mà không thể giãi bày, trong phút chốc trời đất quay cuồng, trước mắt mờ mịt, dịch thể khuất nhục và không cam lòng chợt chảy ra hốc mắt.
Với đôi mắt nhòe lệ, ta bất ngờ nhìn thấy một góc tiên bào xám tro nhạt màu thoảng qua, gương mặt đó hình như quen quen.
Tiên quân! Mộng tiên quân! Ta như vớ được ngọn cỏ cứu mạng, lắc đầu cật lực, nhìn đau đáu về phía hắn cầu cứu. Tuy biết khả năng hắn nhận ra ta rất nhỏ, nhưng lúc này chỉ còn nước được ăn cả ngã về không, nỗ lực hết sức mình mà thôi.
Mộng Đặc Kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-nu-giang-dau-hong/1462956/chuong-28.html