Edit: Yunchan
Không biết Thiên Thanh tìm ở đâu ra một người chèo đò, đưa chúng ta vượt qua con sông Vong Xuyên lửa đỏ ngợp trời.
Nhìn từ đằng sau, người chèo đò mặc áo đen, quần đen mũ cao đen, lê theo một sợi dây xích thật dài.
“Đừng nói mới từ trong tù chạy ra nhé…” Ta không cầm lòng được nhỏ giọng thầm thì.
Mất Pháp Lang chỉ là chuyện nhỏ, còn giúp đỡ trọng phạm vượt ngục thì chính là tội lớn động trời, không biết Thiên Thanh làm việc có chắc ăn không, chứ ta thì không thể chết không minh bạch được.
“Đây là Hắc Vô Thường.” Thiên Thanh thấp giọng cười: “Sợi xích kia là pháp khí của hắn.”
“Nếu đều là tiên hữu, tại sao không quay đầu lại chào hỏi?” Ta chẹp miệng tỏ vẻ không tin, dọc đường người chèo đò này cứ im thin thít, nhất định là có gì đó kỳ quái.
“Tiên tử nghĩ nhiều rồi.”
Người chèo đò nghe bọn ta nói chuyện, cuối cùng cũng bật ra tiếng, giọng khàn khàn chát chát như đồ đồng bị rỉ sét: “Chỉ vì tướng mạo ta xấu xí, sợ tiên tử nhìn thấy sợ hãi, nên mới không chủ động bắt chuyện.”
“Ngươi coi ta là hạng người tầm thường chỉ biết nhìn bề ngoài sao!”
Ta mạnh miệng quát lớn với hắn: “Bất kể xấu đẹp, cũng không thay đổi được thái độ của ta đối với ngươi!”
“… Hắc huynh cứ xoay người lại đi, nếu không tiểu Giang Đậu này sẽ không an tâm đâu.”
Giọng Thiên Thanh như thể đang nhịn cười.
Thành ra Hắc Vô Thường đành phải tháo cái mũ cao xuống, quay đầu nhìn về phía ta, hơi khom
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-nu-giang-dau-hong/1462932/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.