Edit: Yunchan
“Gọi Thiên Thanh là đủ rồi, không cần kèm theo tiên hào.” Người này nói giọng nhạt nhẽo hệt như đang ra lệnh cho kẻ dưới.
Chất giọng thanh thúy như ngọc, tựa như rượu ngon ủ ngàn năm thượng hạng của Thiên đình, thuần chất khiến người ta vừa nghe đã say, cả đời cũng không muốn tỉnh.
Ta nhắm mắt lại, kiềm chế cơn sóng lòng nhấp nhô lên lên xuống xuống.
“Ngươi dẫn Pháp Lang tới lấy mật hoa để ăn sao?” Thiên Thanh cất giọng hỏi ta: “Vì sao chỉ có mình ngươi? Pháp Lang đâu?”
“Bẩm Thiên Thanh quân, tiểu tiên vừa tới Thương Nam thì khí tức có hơi loạn, nên thả Pháp Lang đi kiếm ăn trước, còn mình thì ở lại đây ngồi thiền.”
Ta giữ nguyên điệu bộ cúi đầu gia giáo, dùng ánh mắt khoan thủng mũi chân mình.
Giữa bốn bề hoa cỏ xanh thẳm ngát hương, làn váy mềm mại phất phơ như hoa tươi nở rộ. Ai dám nói đỏ phối với xanh là phá hoại thẩm mỹ nào? Một nữ thanh tiên tao nhã đầy nghệ thuật như ta, thứ theo đuổi chính là phong cách thiểu số, mấy loại tiên phổ thông nào theo kịp.
“Vậy ngươi theo ta vào trong trước, hoa Linh Tiêu phải một canh giờ nữa mới nở.”
Thiên Thanh không nói nhiều lời thừa thải, phất tay áo quay lưng bỏ đi.
Ta ngẩng đầu nhìn theo cái lưng của hắn.
Vóc dáng hắn cao ráo, dáng đi tướng đứng tuyệt hảo, khoác lên người bộ tiên bào như bầu trời trong sau đợt mưa thu, xanh thẳm mênh mang, trầm tĩnh sâu sắc.
Xanh như trời, trong như kính, óng ánh bóng láng, rõ là đáng mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-nu-giang-dau-hong/1462930/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.