Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Băng Tiêu
Miếng ngọc được truyền tới tay Lưu, trong nháy mắt, sắc mặt của Lưu trở nên trắng bệch, hắn nắm chặt miếng ngọc trong tay, dường như muốn bóp vỡ nó ra…. Nhưng rồi lại buông lỏng.
” Dù sao hắn đã trốn, mọi người cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi thôi…”
” Tộc trưởng cũng đi nghỉ đi.” Bích Ấn nói.
” Ừ.”
” Báo~~~~~~ sau sướn núi có năm con bồ câu đưa tin bay ra, đã bắn hạ được ba con.”
” Đâu? Là ai làm? Có bắt được không?” Lưu có chút sốt ruột hỏi.
” Bẩm tộc trưởng, không nhìn thấy ai hết.”
” Bỏ đi, các ngươi đi xuống trước đi…”
” Tộc trưởng….” Bích Ấn dường như muốn nói cái gì đó, nhưng lại bị Lưu ngăn lại.
” Nghỉ ngơi đi. Ta mệt.”
” Vâng ạ.”
Nhẹ nhàng đi vào trong phòng, nhìn thấy Ly đang trầm lắng ngủ, bất giác tâm lý có chút ấm áp, luồng xúc động mãnh liệt muốn hỏi tội lúc nãy đã biến đi gần hết.
” Lưu… ngươi về rồi….” Ly bị đánh thức mở mắt hỏi.
” Làm ồn đến ngươi à….” Lưu ôn nhu hỏi.
” Không…” Ly mơ màng trả lời.
” Ly à…” Lưu trong lòng suy nghĩ một chút rồi quyết định hỏi Ly.
” Sao vậy?”
” Miếng ngọc của ngươi đâu?”
” Ngọc?? Trong người…” Ly sờ sờ áo đang tính lấy miếng ngọc ra nhưng lại bị thứ trên tay Lưu hút hết động tác cùng ngôn ngữ.
” Sao lại ở trên tay ngươi?” Ly tò mò hỏi.
” Đêm nay có thám tử của địch lẻn vào phòng nghị sự của ta, nhưng không bắt được người, chỉ….”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-no/63851/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.