Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Băng Tiêu
Gió từ bên tai lướt nhanh qua, Lưu dùng áo choàng bao lấy thân thể đầy vết thương của Ly, xuyên vào một hẻm nhỏ âm u của hoàng thành, Lưu không ngừng thì thầm, ” Ly, đừng chết, ngươi phải gắng gượng, Ly…. đừng rời khỏi ta…. Ly… Ly….” Thanh âm tan nát cõi lòng của Lưu không ngừng vang lên bên tai Ly.
Lưu ngồi thuyền đi hướng nam, sau đó chuyển xe ngựa chạy về hướng đông, đi tới một chân núi vô danh.
Khi Lưu đi tới giữa sườn núi, Ly cuối cùng cũng tỉnh lại sau bốn ngày dài hôn mê.
” Ly! Ly! Ly…. Ly….” Lưu căng thẳng kêu tên người thân duy nhất của mình đang hấp hối, những giọt nước mắt nóng bỏng chậm rãi rơi xuống.
” Là…. Lưu sao?….” Hai tròng mắt không có tiêu cự của Ly cố gắng nhìn rõ người trước mặt.
” Là ta, ta đây, tốt quá rồi, Ly, ngươi không chết, không chết, Ly còn sống, Ly không rời bỏ ta….” Tâm tình của Lưu bây giờ không cách nào dùng ngôn ngữ hình dụng được, chỉ có thể vừa cười vừa rơi lệ nhìn Ly, miệng thì thào không ngừng.
” Lưu …. chúng ta đang ở….”
” Đừng nói chuyện, chúng ta sắp về đến nhà rồi, không ai có thể thương tổn ngươi được nữa.” Giọng nói của Lưu có chút phát run.
” Nhà?…” Ly có chút mơ màng ngơ ngác, Lưu vừa nói đến nhà, có phải cái thứ chỉ có thể trong mộng mới gặp lại đúng không?
” Đúng vậy, nhà. Nhà của chúng ta, sẽ không còn ai bắt nạt ngươi nữa, tất cả chúng ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-no/63849/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.