Chương trước
Chương sau
Editor:Băng Tiêu
Beta – reader:Băng Tiêu
Mặt trời ngã dần về phía tây, Tiểu Ất cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng. Công việc được giao ngày hôm nay của tiện nô kia là phải tắm sạch sẽ cho mười con ngựa, nói thẳng ra, dù thế nào cũng không thể hoàn thành công việc được, nhất là sau khi bị bọn thị vệ hành hạ lăng ngược, hắn lại bị thương nặng hơn, tuy vẫn gắng gượng làm việc nhưng tốc độ so với trước lại càng thêm chậm.
Buổi tối, quản gia đi kiểm tra chuồng ngựa thấy mới xong có bảy con liền tức điên lên, mắng cho Tiểu Ất một trận tơi bời: ” Tiểu tử nhà ngươi làm giam công như thế này hả? Để cho nô lệ lười thành cái dạng này, làm cả ngày cũng không xong việc, cứ như thế tiếp diễn, lương thực trong phủ chắc còn muốn cầm đến nuôi cái loại sâu gạo rồi.”
Tiểu Ất lần đầu tiên gặp phải tình huống này, sợ đến không dám hó hé một tiếng, sợ nói sai cái gì sẽ làm cho quản gia càng thêm bực mình. Quyền thúc có kinh nghiệm hơn, vội vàng đi tới, cúi đầu làm lễ với quản gia rồi giúp Tiểu Ất giải thích: ” Lúc giữa trưa, nhóm người của Trịnh đại gia đã tới, bọn họ để ý cái tên tiện nô này nên chơi đùa hơi lâu. Tiểu Ất không dám chậm trễ công việc, lúc bọn họ vừa đi liền lập tức thúc gục tiện nô làm việc ngay.”
Quản gia nhìn thoáng qua tiện nô đang cung kính ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, đột nhiên nhớ tới hắn vốn là cái tên thiếu niên xinh đẹp mới mua về hôm qua, bỗng nhiên trong lòng nảy lên ý muốn chà đạp hắn. Quản gia vốn là con riêng của một hoàng tộc cùng phụ nữ bình dân, toàn tâm toàn ý muốn trở thành quý tộc, phấn đấu bao năm mới đươc lên cái chức quản gia của vương phủ. Hắn vẫn thấy tự hào vì chính mình có một nửa huyết thống hoàng tộc cho nên luôn bày ra một điệu bộ tài trí cao quý hơn người, để giữ gìn hình tượng của mình, hắn không bao giờ giống bọn thị vệ giữa ban ngày ban mặt chạy khắp nơi tìm người phát dục.
Bộ luật Đế quốc có quy định, hoàng tộc không thể cùng ai trừ quý tộc kết hôn, nhưng lại có thể tuỳ ý tìm giai cấp bình dân phát tiết dục vọng, tuy nhiên những đứa trẻ sinh ra sẽ là giai cấp bình dân, số ít cũng có thể bằng nửa huyết thống cao quý mà thăng quan tiến chức. Pháp luật này bảo vệ cho đặc quyền của hoàng tộc, dung túng các việc làm dâm loạn phung phí của họ. Hoàng tộc cho dù xa hoa dâm loạn đến mức nào cũng có một cấm kỵ, đó là không được đụng vào tiện nô, nếu không sẽ bị loài hậu duệ Ma tộc thấp kém làm ô uế bản thân. Nếu như hoàng tộc không cẩn thận để da thịt tiếp xúc với thân thể tiện nô, phải lập tức đến miếu thần cầu nguyện và tắm rửa sạch sẽ để tẩy trừ thứ không may, còn tên tiện nô kia mặc kệ bị ép hay không đều phải tiếp nhận phong ấn lần ba cực kỳ tàn khốc.
Bởi vậy, cho dù quản gia đối với tiện nô tràn ngập dục vọng nhưng tuyệt đối sẽ không giống bọn thị vệ mà sẽ dùng phương pháp biến thái để thoả mãn thú dục của mình. Phương pháp này sẽ không phạm vào điều cấm kỵ, nhưng đối với tiện nô mà nói thì so với bị người thay phiên cường bạo còn tàn nhẫn hơn.
Lúc này trên mặt quản gia lộ ra một nụ cười lạnh lẽo, hắn đã nghĩ ra một tiết mục để chuẩn bị cho buổi tối hôm nay, bây giờ không bằng làm cho cái tên tiện nô kia nóng người chút: ” Tên tiện nô này còn ba phần công việc chưa hoàn thành, cơm tối chắc chắn là không được ăn. Tiểu Ất, ngươi đánh hắn ba mươi roi cho ta, rồi bắt hắn hoàn thành nốt công việc.”
Tiểu Ất có chút do dự, tên tiện nô kia đã bị thương không nhẹ, nếu đánh thêm ba mươi roi nữa, chỉ sợ đến sáng sớm mai cũng không bò dậy nổi, vậy thì sao mà hoàn thành công việc được?
Tiểu Ất vừa định mở miệng cầu quản gia thông cảm thì Quyền thúc lại nịnh nọt nói: ” Quản gia đại nhân thật là thưởng phạt phân minh, vương phủ có ngài quản lý hèn chi càng ngày càng hưng thịnh. Chúng ta nhất định chấp hành mệnh lệnh của ngài.”
Quản gia biết Quyền thúc khôn khéo láu cá, nhưng mà hai câu này cũng thật dễ nghe, với lại hắn còn có một số chuyện cần giải quyết, vì vậy không trì hoãn mà tiếp tục tuần tra các nơi khác.
Quản gia vừa đi, Quyền thúc liền trừng mắt nhìn Tiểu Ất một cái rồi nói: ” Tiểu Ất, sao ngươi còn chưa chịu đánh?”
Mỗi giam công đều luôn mang theo người một cây roi da giắt ở thắt lưng, chuyên môn dùng để trừng phạt nô lệ, nhưng cây roi của Tiểu Ất lại chưa hề đánh ai. Hắn cởi roi da xuống, trên mặt nhăn nhó do dự, chậm chạp không chịu động thủ: ” Quyền thúc, hay chúng ta van cầu quản gia được không, bỏ qua cho cái tên tiện nô này, nếu như lại đánh hắn, ta sợ hắn sẽ không chịu nổi mà chết đấy.”
Quyền thúc nói: ” Hắn là tiện nô, là hậu duệ của Ma tộc, cho dù dùng hình pháp nặng hơn thế này bao nhiêu đi nữa thì bọn hắn cũng không chết được, ngươi mau đánh đi. Ta biết ngươi thông cảm với hắn, nhưng nếu giờ ngươi không đánh, tý nữa quản gia tự thân động thủ sợ rằng còn tàn nhẫn hơn rất nhiều.”
Quyền thúc hết lần này đến lần khác thúc giục cổ vũ, cuối cùng Tiểu Ất đành phải quyết tâm giơ roi đánh vào sống lưng đã tràn đầy vết thương của tiện nô.
Thiếu niên ngoan ngoãn quỳ ngã, hai tay chống trên mặt đất, một lần roi quất là trên lưng lại nhiều thêm một vết máu, thân thể bởi vì quá đau đớn mà run rẩy, hắn cũng không dám tránh né, cố gắng cắn chặt răng mà chịu đựng. Ba mươi roi vừa đánh xong, hắn liền bất tỉnh té trên mặt đất, nhưng lại bị một bát nước lạnh hắt tỉnh lại.
” Mau làm việc đi.” Tiểu Ất cũng không còn biện pháp nào khác, tiện nô nếu không hoàn thành công việc hôm nay thì giam công là hắn cũng không thể nghỉ ngơi được. Có thể là do sợ bị trừng phạt lần nữa, hoặc là do trong thân thể có chảy dòng máu của Ma tộc nên tiện nô kia dù bị thương nặng như thế, nhưng chỉ nằm trên mặt đất một lát rồi lại giãy dụa đứng lên tiếp tục công việc. Tiểu Ất đột nhiên nghe thấy tiếng thở dài của Quyền thúc: ” Kỳ thực hài tử này cũng vô cùng đáng thương, thân là tiện nô thì tốt nhất nên chết đi còn hơn, sống một ngày là chịu tội một ngày.”
Đêm đã khuya, các giam công khác đã rượu đủ cơm no trở về nghỉ ngơi, thậm chí đa số các nô lệ cũng hoàn thành xong công việc, kéo theo thân thể uể oải đi vào nhà đất. Tiểu Ất nhìn thấy tiện nô kia đã tắm sạch cho con ngựa cuối cùng mới yên lòng.
Lúc này, âm thanh ồn ào bận rộn đã không còn nữa, ánh trăng thê lương bị cây cối che lấp, chỉ còn chút ánh sáng le lói nhưng thoáng cái đã bị bóng đêm dày đặc hoàn toàn nuốt lấy.
“Ly, ta biết ngươi là người kiên cường nhất, ngươi nhất định phải sống sót, ta sẽ chờ ngươi, chờ ngươi hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau.” Thiếu niên nhắm mắt nghĩ tới từng câu từng chữ, nghĩ tới người nói những từ này, dù thống khổ hành hạ cỡ nào hắn cũng có thể chịu được.
Tắm rửa sạch sẽ cho ngựa xong, kỳ thật Ly đã bị đau đớn cùng đói bụng ép sách tất cả khí lực, nhưng hắn vẫn cố gắng dùng nước sạch tẩy rửa thân thể của mình. Không để ý những vết thương, hắn vẫn nghiêm túc lau tẩy mỗi tấc da thịt. Hắn dùng nước giếng lạnh như băng xúc miệng, cho đến khi hoàn toàn mất cảm giác mới thôi, sẽ không còn lưu lại bất cứ mùi vị dơ bẩn nào, hạ thể bị lăng ngược, hắn cũng rửa rất nhiều lần, đến khi chỉ còn chảy ra máu tươi. Hắn không thể chịu được cái dấu vết sỉ nhục cùng dơ bẩn này tiếp tục lưu trên người. Mặc dù bị chà đạp giày xéo chưa bao giờ ngừng, làm thân tiện nô không cách nào phản kháng chạy trốn, nhưng chỉ cần còn chút khí lực, Ly đều tẩy rửa sạch sẽ thân thể của mình, duy trì từng khắc ngắn ngủi sạch sẽ.
Sau khi xong, Ly lảo đảo đi về phòng ở của nô lệ, căn nhà đất bẩn thỉu tan hoang, cánh cửa không bao giờ đóng lại, nhưng Ly lại dừng lại ở cửa. Trong phòng nhỏ bé ngổn ngang mười mấy người đang nằm, mặc dù bọn họ đều là nô lệ quần áo tả tơi nhưng Ly vẫn không dám tự động đi vào. Bởi vì trong phòng không có ai là tiện nô. Ly biết, ở cái nơi thấp kém này, nô lệ cũng không muốn ở cùng với tiện nô, bởi vì sợ hãi nếu không may dính vào cái xúi quẩy của chủng tộc thấp kém này, chỉ sợ kiếp sau vẫn xui xẻo như vậy.
Ly do dự một chút, cuối cùng quyết định ngủ ở ngoài phòng, nhưng lại nghe thấy từ trong phòng truyền ra một tiếng nói già nua ốm yếu: ” Hài tử, ngươi vào ngủ đi.”
Ly vén tóc lên để lộ ra cái tay nhọn hoắt cùng kim hoàn, thể hiện thân phận tiện nô của mình. Hắn nghe thấy trong phòng truyền ra một số tiếng thì thầm nghị luận: ” Thì ra là một tiện nô.”
” Hình như còn bị câm nữa.”
” Ta nghĩ hắn hôm nay cũng bị hành hạ không ít rồi, thật đáng thương.”
” Để hắn vào đi, buổi tối gió lạnh lắm, hắn một thân đả thương nếu ngủ bên ngoài sẽ ngã bệnh đó.”
Giọng nói già nua nhưng vô cùng ấm áp lại vang lên: ” Hài tử vào đi, vẫn còn một chỗ trống đủ để ngủ đấy.”
Ly cảm kích mỉm cười với mọi người trong phòng, cẩn thận mà đi vào, cố gắng không để dây xích trên chân đụng vào người khác. Hắn đi tới chỗ trống nằm xuống, cuộn mình ngủ mê mệt, thật sự hắn quá mệt mỏi rồi.
Ly vào nhà không bao lâu thì hai người thị vệ đi tới, lớn tiếng hô to: ” Có một tên tiện nô ở đây đúng không? Nhanh lên, quản gia đại nhân cho gọi.”
Các nô lệ trong phòng đều bị đánh thức, thông cảm mà nhìn Ly đứng dậy, lung lay nghiêng ngả đi ra cửa. Bọn họ cũng rõ ràng, những nô lệ bị quản gia gọi đi buổi tối đều hấp hối được kéo trở về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.