Chương trước
Chương sau
Liễu Quân Quân không phải đến để tán dốc, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói:
"Nghe nói Tần Nghi chiêu mộ ngươi vào Tần thị? Ta muốn biết ngươi có cảm nghĩ thế nào?"
Lâm Uyên lập tức đáp lời:
"Ta rất không muốn đi."
Liễu Quân Quân nói:
"Vậy thì tốt. Ta biết chuyện này là Tần Nghi chủ động. Bất quá phụ thân nàng hy vọng giữa hai người sẽ không có quan hệ gì. Chuyện xưa xem như bỏ đi, không cần thiết phải quấy rầy lẫn nhau, đối với ai cũng được lại cả, ngươi nói xem có đúng không?"
Lâm Uyên nói:
"Cầu còn không được, trước hết mong Liếu phu nhân bảo Tần Nghi giơ cao đánh khẽ, nếu ta không đi đến Tần thị, nàng sẽ tống ta vào trong ngục giam."
Liễu Quân Quân đáp:
"Ngươi quen biết Tần Nghi không được bao lên nên không hiểu rõ tính cách của nàng, ta là người hiểu nàng nhất bởi vì nha đầu này là một tay ta nuôi nấng, trong lòng nó rất quật cường. Ta nói lại theo một nghĩa khác, nàng đã lớn nên tự có chủ kiến của mình, chỉ cần nàng không làm chuyện gì khác thường, phụ thân nàng cũng sẽ chẳng ồn ào với nhi nữ. Mong rằng ngươi có thể tự hiểu lấy."
Lâm Uyên nói:
"Ta nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của ngươi."
Liễu Quân Quân đáp:
"Nói đơn giản hơn một chút, ngươi có thể nghe lệnh nàng tiến vào Tần thị, thế nhưng ngươi nhất định phải cam đoan với phụ thân nàng, cam kết không phát sinh tình cảm nam nữ. Một cây làm chẳng nên non, ngươi chỉ cần nghiêm ngặt thủ vững ranh giới cuối cùng, cứ như thế sẽ chẳng có gì xảy ra, bằng không người sai khẳng định là ngươi. Cảm thấy làm được không?"
Lâm Uyên nói:
"Ngươi đã suy nghĩ nhiều."
Liễu Quân Quân nói:
"Ta nghĩ nhiều hay không chẳng quan trọng, quan trọng là phụ thân nàng đang chờ ta mang lời hứa hẹn của ngươi trở về."
Lâm Uyên đáp:
"Ta không muốn cũng như không thích hứa hẹn bất kỳ cái gì với người nào, bất quá hiện giờ ta có thể hứa hẹn với các ngươi, chuyện các ngươi lo lắng chắc chắn sẽ không xảy ra."
"Tốt, thống khoái."
Liễu Quân Quân cao hứng đứng lên, tiến lên hai bước đến trước mặt hắn, không biết từ đâu lấy ra một tấm sổ ghi chép, đưa cho đối phương, nói:
"Ngươi đã khẳng khái như thế, Đạo Biên cũng không phải loại người so đo, nhiêu đây hẳn là đủ bồi thường cho ngươi rồi chứ."
Bồi thường? Lúc này Lâm Uyên còn chưa đến mức cần đến bồi thường, buông lời cự tuyệt nói:
"Bồi thường thì bỏ đi, nếu ta đã đồng ý, Tần Đạo Biên có thể yên tâm."
Liễu Quân Quân nói:
"Ta nghĩ ngươi nên xem nội dung của nó là gì, chắc hẳn nó có thể giúp giải đáp một chút nghi hoặc của ngươi đấy."
Cái gì đây? Lời này khiến Lâm Uyên khá là tò mò, cả người đứng dậy cầm lấy cuốn sổ trên tay, mở ra xem nội dung được viết bên trong, sau khi đọc một lần, hai tròng mắt bỗng co rụt lại, quay mạnh đầu sang hỏi:
"Là các ngươi?"
Liễu Quân Quân mỉm cười gật đầu, đáp:
"Thế nào? Ngươi ức hiếp nhi nữ của chúng ta mà còn có thể nhận được giúp đỡ như thế, ngươi làm chuyện có lỗi với Đạo Biên, ngược lại người ta hết lòng quan tâm giúp đỡ, coi như không tác hợp, ít nhất làm người tối thiểu còn chút lương tâm. Cho nên, hy vọng ngươi có thể nói lời giữ lấy lời, một khi gian dối thì phụ thân nàng sẽ không trừng phạt nhẹ nhàng như lần trước rồi buông tha đâu. Nếu ngươi khinh người quá đáng, Tần gia cũng chẳng phải dạng vừa, hậu quả nghiêm trọng thế nào thì ngươi hẳn là có thể hiểu."
Nói xong, nàng ta duỗi một tay hướng về hắn.
Lâm Uyên trong lúc nhất thời chưa kịp tỉnh hồn, cho rằng nàng ta muốn lấy lại sổ ghi chép, lập tức đưa ra, nào ngờ Liễu Quân Quân đột ngột ra tay, thi pháp nắm lấy cổ tay của hắn trong chớp mắt.
Lâm Uyên có hơi hoảng hốt, vội vàng phản kháng, bất quá phát hiện đối phương thi pháp không mang tính công kích, cẩn thận kiềm chế lại.
Sau đó hắn rất nhanh hiểu rõ ý đồ của đối phương, đây là đang muốn dò xét tu vi của mình.
Liễu Quân Quân lấy được kết quả thì rút pháp lực trở về, đồng thời thu tay lại, hơi hạ thấp người mỉm cười hỏi thăm:
"Làm phiền rồi, không cần đưa tiễn."
Tiếp đó dáng vẻ đoan trang quay người rời đi, mỗi một động tác đều toát ra phong phạm của người phụ nữ.
Lâm Uyên dõi mắt nhìn theo vị khách đêm từ từ khuất bóng, sau đó chậm rãi cúi đầu, một lần nữa nhìn vào nội dung phía trên sổ ghi chép.
Trên này không có vật gì khác, chỉ ghi chép một việc duy nhất, bắt đầu từ ngày tháng năm nào sẽ có một khoản tiền nhất định, bằng vào phương thức âm thầm chuyển cho người nào đó ở Linh Sơn, thời hạn trọn vẹn đúng 100 năm.
Năm đó hắn chưa quen thuộc cuộc sống ở Tiên Đô, tay chân chập chùng bấp bênh, bỗng nhiên có người ẩn danh giúp đỡ khiến hắn vẫn luôn tự hỏi là ai, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một khả năng chính là sự phụ thần bí.
Nhiều năm vẫn luôn cho là vậy, đến bây giờ mới biết được, hóa ra Tần Đạo Biên là người giúp đỡ hắn, lại còn đến tận 100 năm!
Ngay giây phút này, hắn thật sự không biết phải nói gì, bỗng nổi lên cảm giác có lỗi với Tần Đạo Biên.
Ngoài cửa, Trương Liệt Thần nhanh chóng chạy đến khi vừa đưa tiễn khách nhân xong, vốn muốn hỏi hai người đã nói những gì, nhưng khi nhìn thấy Lâm Uyên thẫn thờ cầm một vật, lập tức tiến tới cướp lấy cuốn sổ ghi chép cầm trong tay, vừa nhìn vừa đưa tay cản lại Lâm Uyên, sau một lúc mới hỏi:
"Vậy là ý gì?"
Gã nhìn thấy nợ nhưng có chút không rõ, con số phía trên không có nói thẳng là Tần Đạo Biên giúp đỡ Lâm Uyên như thế nào, chỉ có người trong cuộc mới rõ ràng.
Lâm Uyên thân là người trong cuộc đành phải thở dài một tiếng, nói:
"Năm đó ta học tập tại Linh Sơn, sinh hoạt có phần khó khăn, về sau bỗng có người ẩn danh giúp đỡ cho ta, cữ mỗi năm một khoản tiền được gửi đến rất đúng giờ, kéo dài đến tận 100 năm. Ta vẫn luôn hiếu kỳ không biết là ai, thật không nghĩ tới..."
"Tần Đạo Biên?"
Trương Liệt Thần chợt bừng tỉnh, cảm thấy không thể tin được, chuyển mắt nhìn về phía Lâm Uyên đàng bày gương mặt khó coi, gã chớp mắt một cái rồi cười phá lên, nói:
"Tần Đạo Biên đúng là người thú vị, trước tiên là dạy dỗ ngươi, sau đó nghe ngóng được tin ngươi thi đỗ vào Linh Sơn, sợ rằng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho rằng tương lai ngươi thành danh sẽ quay về trả thù, vì thế âm thầm chuyển tay tạo ân huệ phòng hờ biến cố, khó trách có thể trở thành nhà giàu nhất thành Bất Khuyết, rất biết bày mưu lập kế."
Lâm Uyên nhíu mày, hỏi:
"Có ai nghĩ như ngươi sao?"
Trương Liệt Thần đáp:
"Thế sao ngươi không nghĩ một chút, bản thân làm hại nhi nữ của người ta, sợ rằng ngay cả lòng dạ muốn giết ngươi cũng có, ngược lại muốn đưa tiền cho ngươi á? Hơn nữa giúp đỡ tận 100 năm? Não đang nghĩ cái gì thế? Trên đời há có loại chuyện tốt như vậy? Cho rằng người ta tuyển rễ hay sao? Hay hy vọng ngươi có thể nối lại tình duyên với Tần Nghi? Nếu như Liễu Quân Quân thật sự tác hợp ngươi với Tần Nghi, vậy thì ta còn có thể tin, ngược lại vẫn có thái độ thành kiến với ngươi, hy vọng ngươi có thể giữ khoảng cách với Tần Nhi, ngươi cảm thấy người ta sẽ có lòng tốt móc tiền ra sao?"
Một câu giúp người trong mộng bừng tỉnh, Lâm Uyên kéo căng gương mặt, trước đó cho rằng Tần Đạo Biên đánh gãy chân của hắn, lại còn đuổi mình ra khỏi thành Bất Khuyết, chính vì thế cảm thấy áy náy mới tiến hành bồi thường, kết quả Trương Liệt Thần nhắc nhở một câu mới phát hiện, chẳng qua là bản thân đã nghĩ nhiều.
Bất quá hắn vẫn có điểm khó hiểu, hỏi:
"Bằng vào thế lực của Tần Đạo Biên, nếu như gã lo lắng ta báo thù, có cần phải dùng phương thức uyển chuyển thế này không? Người có thể dùng một tay đưa thương hội Tần thị trở thành nhà giàu nhất thành Bất Khuyết, muốn dìm chết một tên vô danh tiểu tốt ngay từ đầu cũng không hẳn là khó khăn chứ?"
"Chuyện này thì ai mà biết."
Trương Liệt Thần đập sổ ghi chép vào lòng ngực hắn rồi nghênh ngang rời đi, lưng đưa về phía đối phương, phất phất tay nói:
"Chi bằng nghỉ ngơi sớm một chút. Tuy tu vi của ngươi hao hụt một nửa nhưng căn cơ tu hành vẫn còn, tu hành chông gai, đường đã trải tốt, chỉ cần phi ngựa, khôi phục sẽ có làm ít công to.
Cho nên, thay vì suy nghĩ vớ vẩn thì sớm một chút khôi phục tu vi của mình, tạm nghỉ một học kỳ trở về cũng không thể vật vã không tốt nghiệp được Linh Sơn chứ? Hết thời hạn 500 năm, đến lúc đó đừng trách Linh Sơn xóa tên ngươi đấy."
Lâm Uyên khó chịu, im lặng đóng cửa lại, vẫn còn mắc kẹt trong suy nghĩ.
. . .
Tần phủ, Liễu Quân Quân trở về.
Tần Đạo Biên vẫn luôn bồi hồi ngồi chờ ở sảnh, có một số việc không mắt thấy tai nghe, gã sẽ không thể nào ngủ ngon.
Tần Đạo Biên nhìn thấy người trở về, lập tức cho lui những người bên cạnh, sau đó hỏi:
"Tên phế vật kia có thái độ thế nào?"
Liễu Quân Quân đáp:
"Đã đồng ý, lại còn cam đoan. Hắn lớn lên ở thành Bất Khuyết nên chắc hẳn sẽ hiểu năng lực của ngươi, đồng thời biết rõ hậu quả của việc vi phạm cam kết."
Tần Đạo Biên nhẹ thở ra một hơi, sợ rằng đối phương có điểm tựa, hoặc ỷ vào bản thân là học sinh của Linh Sơn mà không cần biết trời cao đất rộng.
Liễu Quân Quân chợt thở dài, nói:
"Hầy, ta rốt cuộc hiểu vì cái gì hắn lăn lộn 300 năm vẫn không thể tốt nghiệp Linh Sơn."
Tần Đạo Biên cảm thấy khá bất ngờ, hỏi:
"Thế nào?"
"Trong lúc gặp mặt, ta ra tay dò xét tu vi của hắn một chút."
Liễu Quân Quân lắc đầu nói thẳng.
Tần Đạo Biên nhíu mày nói:
"Không ổn sao?"
Liễu Quân Quân nói:
"Suy nghĩ đến thái độ của Tần Nghi, ta vốn nghĩ nếu hắn thật sự có tu vi phi phàm, dựa vào góc độ có thể xem là một tài năng bồi dưỡng được, chúng ta cũng không ngại chừa lại một con đường, không cần thuyết phải tuyệt tình. Nào ngờ. . . Trải qua 300 năm, tu hành ở Linh Sơn với nguồn tài nguyên cực kỳ tốt của Tiên Đình, cảnh giới chỉ mới đạt tới Thái Thượng Chân Nhân, ngươi nói Linh Sơn há có thể cho hắn tốt nghiệp hay sao, thả ra chẳng khác nào ném đi mặt mũi của mình còn gì?"
Ở Tiên giới, cảnh giới tu hành phổ biến được chia làm ba bậc lớn: Cao nhất là Thần Tiên, tiếp đó là Thiên Tiên, cuối cùng là Địa Tiên.
Thần Tiên lại chia thành ba cấp độ, từ cao đến thấp là: Vô Lượng, Thái Ất, Đại La.
Thiên Tiên cũng chia làm ba cấp độ từ cao đến thấp là: Kim Tiên, Thượng Tiên, Chân Tiên.
Địa Tiên cũng tương tự chia ba cấp độ cao đến thấp là: Thái Thượng Chân Nhân, Thượng Nhân, Chân Nhân.
Trong ba cảnh giới cũng không có sự phân chia rõ ràng, chỉ có người bước vào Thần Tiên cảnh, dưới tình huống không phải bị hủy diệt thì có thể là trường sinh bất tử, có thể gọi cách khác là thần!
Tiến giới cùng với các vị diện phân chia tách rời, chính là do Chư Thần chủ đạo.
Tần Đạo Biên thân là người ở Tiên giới, tất nhiên rõ ràng cảnh giới phân chia của tu sĩ, nghe thấy tu vi bây giờ của Lâm Uyên cũng phải hừ lạnh một tiếng.
Gã cũng biết cảnh giới tu hành một bậc càng khó so với một bậc.
Thế nhưng quanh quẩn suốt 300 năm ở cảnh giới Địa Tiên, mặc dù gã chỉ là người bình thường không thể tu hành, ý nghĩ khinh bỉ vẫn rất rõ ràng, càng kiên quyết phản đối quan hệ giữa Tần Nghi và Lâm Uyên, nghĩ cũng đừng nghĩ!
Liễu Quân Quân ngẫm lại thái độ kiên quyết của Tần Nghi, cảm thấy chuyện này khá khó.
Mẹ kế đúng là khó làm mà! mấy phần tha thứ thì được bao nhiêu.
Nếu là con gái ruột thì dạy dỗ như thế nào cũng được, nhưng vào trường hợp này thì không ai nói được lời gì, dù có là mắng chửi.
Nhưng sau lần kiểm tra nội tình của Lâm Uyên, nàng ta hoàn toàn vô vọng với hắn rồi, triệt để không cần suy nghĩ đến thái độ của Tần Nghi, đứng hẳn về phía của Tần Đạo Biên.
. . .
Trong thân cây cao nhất thành, thương hội Tần thị, Lâm Uyên cưỡi con lừa nhỏ của Trương Liệt Thần xé gió chạy đến, mục đích là đi làm.
Ngày đầu tiên đi làm, đến rất đúng giờ, đồng thời cũng là tránh cho Tần Nghi tìm được bất kỳ lý do gì khác.
Đi làm có thể đúng giờ, nhưng mà năng lực làm việc cũng có giới hạn.
"Tới rồi, chính là hắn."
"Là hắn à? Dáng vẻ coi như không tệ, rất có bộ dạng của nam nhân."
Bàn tiếp tân thương hội, mấy cô nương nhìn thấy Lâm Uyên đi tới, mọi người đứng lại nhìn sang, mồm mép khẽ bàn luận với nhau.
Ai cũng không nghĩ rằng Lâm Uyên sẽ là nhân viên bình thường của Tần thị.
Hết cách, hôm qua vừa đưa ra danh thiếp của hội trưởng Tần thị, Bạch Linh Lung cũng là nhân vật cao cao tại thượng trong Tần thị, có thể khiến Bạch Linh Lung tự mình đón tiếp hai lần, thử hỏi những cô nương này há có thể không lấy làm ngạc nhiên.
Trong mắt các cô nương nhìn thấy hào quang của con mồi, có người dâng lên sự hồi hộp, có người theo bản năng chỉnh sửa lại tóc loạn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.