Bởi vì Gia Cát Man đã biết điều gì khiến cho cảm xúc không chịu nổi, lúc này cũng bật khóc, xé rách y phục của La Khang An, hò hét:
"Cái gì mà thương hội sắp xếp chỉ có thể một người ở, đều chỉ là mượn cớ, ngươi đang gạt ta!"
La Khang An dùng sức giật nàng ra, bằng thực lực của y, một khi không muốn để cho Gia Cát Man níu kéo, đối phương há có khả năng làm gì, một cái lảo đảo lui lại, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Bị một đám Tần thị cao tầng được thả ra đứng nhìn, La Khang An muốn nói lời dỗ ngon dỗ ngọt cũng không nói ra được, dứt khoát không nể mặt mũi, vỗ vỗ bộ ngực, nói:
"Đúng thế, thì sao? Ta chưa từng cam đoan bất cứ cái gì với ngươi, ngươi tình ta nguyện, ta cũng không có tệ bạc với ngươi, nếu ngươi cảm thấy không vui lòng, chúng ta kết thúc thôi!"
Nói xong, y quay đầu bước đi.
Chán ghét, thiên nhai nơi nào không cỏ thơm, với hắn mà nói, chỉ cần có tiền, còn sợ không có nữ nhân a?
Lâm Uyên thấy y đi về hướng của mình, đang muốn né tránh, tạm thời không muốn cùng loại đàn ông phụ lòng này ở chung một chỗ, từ đó gây sự chú ý cho người khác, nào ngờ La Khang An đã khua tay hướng về hắn, nói:
"Đi thôi, Lâm huynh, đi làm."
Ánh mắt của mọi người lập tức nhìn về hướng Lâm Uyên, hắn rất bất lực, quay đầu nói với Trương Liệt Thần tan làm gặp lại, người trợ thủ như hắn này lập tức trầm mặc đi theo La
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-nhiem-vo-song/1465436/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.