Lâm Uyên nhìn thẳng đối phương với sự bình tĩnh trong đôi mắt, dường như từ đầu tới cuối cũng không thấy Ngũ Vi và Ôn Lương ở một bên, nói:
"Cầu sống được sống, muốn chết được chết!"
Tào Lộ Bình cảm nhận được một chút hy vọng sống, thân thể hơi nhúc nhích, kết quả cơn đau ập đến, không còn dám lộn xộn, nói:
"Tất nhiên là cầu sống, như thế nào mới được sống, xin lắng tai nghe!"
Lâm Uyên hỏi:
"Ai bảo ngươi tra xét Lâm Uyên?"
Lâm Uyên? Bởi vì đụng tới Lâm Uyên nên mới rước lấy phiền phức? Tào Lộ Bình cảm thấy hơi bất ngờ, hỏi ngược:
"Tần thị? ngươi quả nhiên là người của Tần thị phái đến..."
Gã ta bỗng ngừng một lát, nói:
"Không đúng, ngươi không phải người của Tần thị phái tới."
Bất quá ngẫm lại thấy có vẻ như không đúng.
Đạo lý rất đơn giản, nếu là người của Tần thị phái đến, há có thể không biết người đứng sai khiến phía sau Tào Lộ Bình là ai, trước đây không lâu Bạch Sơn Báo còn tìm tới nói chuyện nữa kia mà.
Gã ta thậm chí nghi ngờ người trước mắt này căn bản không phải dân bản địa thành Bất Khuyết, ngoại trừ điểm đáng ngờ trên, còn có thủ đoạn của đối phương.
Gã ta cũng coi là tay máu mặt số một số hai trong thành Bất Khuyết, bằng không Triệu Nguyên Thần sẽ không tìm đến, thế nhưng bản thân lăn lộn trong thành Bất Khuyết lâu như vậy, chưa bao giờ nghe thấy có nhân vật tầm cỡ này ở trong thành Bất Khuyết, không phát giác được bất kỳ dấu hiệu nhân vật này tồn tại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-nhiem-vo-song/1465421/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.