Chương trước
Chương sau
Lâm Uyên lập tức bừng tỉnh, nhưng vẫn có chỗ chưa thông, hỏi tiếp:
"Mỏ linh thạch vẫn đang làm ăn buôn bán tốt, mua bán nhẹ nhõm đơn giản không làm, bỏ tiền làm một tôn này có ý gì?"
"Đây không phải là chuyện chúng ta cần quan tâm."
La Khang An dùng sức giật giật móc cài trên người mình, xác nhận ổn thỏa, quay đầu nói:
"Nếu ngươi tu luyện thứ này ở Linh Sơn, chắc không cần ta nói vị trí trợ thủ ở đâu chứ?"
Lâm Uyên nhìn chung quanh một lần, chuẩn xác đi đến một chỗ, ngồi xuống trên một cái ghế chỗ lõm, kéo đai cố định cài ở trên người.
La Khang An cất bước đi tới chính giữa, đứng vững trong ngăn chứa của trận pháp ngôi sao sáu cánh.
Y hoạt động chân tay một chút, một lần nữa đứng vững, hai mắt nhắm lại, trên người toát ra một nguồn sóng pháp lực, luồng pháp lực của y dung nhập vào trận pháp bên dưới, một nguồn năng lượng không rõ dao động khắp phòng.
Lâm Uyên biết tên này đã dung hợp pháp lực của mình cùng với trận pháp của Cự Linh Thần, nói cách khác, y đã thành công khởi động Cự Linh Thần.
Còn có một phương pháp khởi động không cần dùng pháp lực, bất quá phương thức đó không phải dành cho người tu hành, người không chế sử dụng phương thức đó sẽ nhanh chóng tiêu hao năng lượng của linh thạch.
Mà lúc này La Khang An chính là Cự Linh Thần, Cự Linh Thần chính là y.
Quả nhiên, La Khang An bỗng mở ra hai mắt, cặp mắt phía ngoài Cự Linh Thần cũng mở ra, sáng ngời có thần.
Trong khoang chính, hư không hiện ra một cảnh tượng, chính là hình ảnh phía không gian kim loại hình trụ bên ngoài, cảm giác này đối với La Khang An tựa như y đang đứng trong không gian này. Cự Linh Thần nhìn thấy mọi thứ chính là y nhìn thấy.
La Khang An hơi lắc nhẹ đầu, hình ảnh trước mặt cũng theo đó chuyển đổi, nói:
"Thị giác bình thường."
Y tạm thời rút một bàn tay ra khỏi trận pháp kết nói với Cự Linh Thần, nắm tay đấm ra một luồng gió, đánh về một khối lập phương ở mặt trước phía trước, làm cho khối lập phương có đánh số “một” lõm vào trong.
Lâm Uyên xem một phát đã hiểu, La Khang An đang muốn điều chỉnh trạng thái giữa bản thân và Cự Linh Thần đến mức cân đối.
Dưới tình huống bình thường, loại mức độ cân đo này là tốt nhất, nếu như gặp phải địch nhân có thực lực mạnh hơn, chỉ dùng một phần năng lượng là không đủ, cần phải giải phóng thêm năng lượng của Cự Linh Thần, kích phát ra uy lực của nó, bất quá hậu quả chính là gia tăng mức độ tiêu hao năng lượng của Cự Linh Thần.
Dưới chỗ ngồi hai bên của Lâm Uyên, cũng có khối lập phương tương tự có thể nhấn xuống.
Bình thường tu sĩ khống chế Cự Linh Thần không cần đến trợ thủ hỗ trợ, chỉ có người bình thường khống chế mới cần.
Đương nhiên, nếu như gặp phải tình huống giao chiến khẩn cấp, người khống chế chính thậm chí không rảnh tay xử lý, vậy phải nói khác.
La Khang An lại cấp tốc thu tay dung hợp với trận pháp lần nữa, hai tay nhẹ nhàng nâng lên gẩy một chút.
Cự Linh Thần trong không gian kim loại hình trụ cũng giơ hai tay lên, ngón tay nhẹ nhàng đẩy ra hai đầu cầu bên lỗ tai, lấy không gian cho thân hình không lồ di chuyển.
"Cảm xúc bình thường, thính giác bình thường, mức độ kết nối bình thường."
La Khang An tự lẩm nhẩm quay người, tương tự như niệm khẩu quyết ở học việc.
Nhìn như quay người, thực tế thân hình vẫn là hướng mặt về phía trước, chỉ có ở phía trước xuất hiện biến động.
Lâm Uyên đương nhiên biết đây là tác dụng của 'Tiểu Chu Thiên Quy Nguyên Tinh Trận', mặc kệ người khống chế biến ảo thân hình như thế nào, đại trận đều có thể duy trì người khống chế quy về tại chỗ từ đầu tới cuối, bằng không khu vực bên trong này căn bản không đủ tu sĩ chuyển đổi.
Cự Linh Thần cao tới 15 trượng xoay người, hai tay bắt khe cầm trên nóc không gian kim loại, kéo ra cánh cửa trái phải.
một tràng cảnh đen như mực xuất hiện ở phía trước La Khang An, lúc này y thi pháp mở ra pháp nhãn, mặc dù tia sáng vẫn chưa tính sáng tỏ, nhưng đã có thể nhìn thấy rõ bên ngoài ở một mức độ nào đó, dường như một chỗ sâu không thấy đấy ở dưới lòng đất.
"Phía dưới mặt đất là sân huấn luyện của Thần Vệ doanh. Lâm huynh, bắt đầu rồi, không biết hôm nay Tần thị lại gửi món gì cho chúng ta."
La Khang An cười ha hả một tiếng, tung người bay vọt lên.
Cự Linh Thần bay người hướng về vực sâu, quái vật khổng lồ nhẹ nhàng rơi xuống lòng đất.
Nhìn xung quanh bốn phía, một đôi cánh tay lớn bắt phía sau, rút ra hai khúc kim loại trên lưng, kết nối hai đầu lại với nhau, xoay vào khớp nối hợp thành một thanh trường thương, cầm trên tay cẩn thận đề phòng tiến lên.
Lâm Uyên nhìn bộ dáng cẩn thận của La Khang An, lạnh nhạt đứng quan sát từ ngoài.
Trên không bỗng phát ra một tiếng vang, La Khang An ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện một vệt sáng trên không lóe lên rồi biến mất, trong miệng thầm nói một câu:
"Khởi động đại trận phong tỏa."
Rất nhanh, có tiếng “soạt” vang lên phía trước, La Khang An lách mình tiến lên xem xét, phát hiện một người bẩn thỉu bị ném ra ngoài không biết từ lúc nào, trên người bị một cây xích sắt thật dài xuyên qua da, cả người treo ở trên vách núi.
Tựa hồ bởi vì gặp được Cự Linh Thần đến mà dùng sức giãy dụa, nhưng mà dù là làm ngọn núi sụp đổ, cũng khó có thể kéo đứt xích sắt không biết căn nguyên bao sâu lại cái chốt ở đâu kia.
La Khang An cười nói:
"Thức ăn đến rồi."
Lâm Uyên hỏi:
"Người nào?"
La Khang An đáp:
"Còn phải nói sao, tử tù sắp bị xử quyết, so với việc giải quyết không công, không bằng phát huy chút tác dụng cuối cùng trong huấn luyện thực chiến. Ngay từ đầu Tần thị chủ yếu làm một chút kiểm tra thừa nhận sức chống chịu, hai lần này mới bắt đầu sử dụng tử tù."
Lâm Uyên nhìn kỹ gương mặt của người trên vách đá kia, kết quả không nhận biết là ai.
Ngược lại La Khang An đã động thủ, một tay phất lên, quát lên:
"Thử xem là mặt hàng gì."
Trường thương trong tay Cự Linh Thần xẹt qua, phong mang ở đầu thương chặt đứt xích sắt, một mảng tia lửa chướng mắt xuất hiện.
Đầu thương được luyện chế bằng vật chất đặc thù, tên là "Minh Quang", ý nghĩa ví von có thể bài trừ toàn bộ xấu xa, có thể thấy trình độ sắc bén sau khi hình thành phong nhận là thế nào.
Nhưng mà vật chất này rất thưa thớt, giá cả cũng tương tự vô cùng đắt đỏ, bình thường chỉ dùng trên lưỡi đao.
Xích sắt đứt gãy, người bẩn thỉu chợt lóe người, động tác dũng mãnh, một quyền đánh vào ngực Cự Linh Thần tạo thành tiếng vang rung động.
Nhưng mà đụng phải trận pháp văn dập dờn, phòng ngự trận ẩn chứa bên ngoài Cự Linh Thần đã phát huy tác dụng, năng lượng khổng lồ ngăn cản lực công kích cường đại.
Thân thể nho nhỏ va chạm với quái vật khổng lồ, kết quả quái vật khổng lồ lảo đảo lui về phía sau mấy bước.
"Là cao thủ!"
Thân thể La Khang An cũng theo đó lắc lư, hú lên một tiếng quái dị.
Nếu không có lực phòng ngự cường đại của Cự Linh Thần, chỉ đối đầu bằng vào bản thân y, sợ rằng một chiêu này không chết cũng bị trọng thương.
Cự Linh Thần chưa kịp ổn định thân hình, người bẩn thỉu đã lách mình đến phía sau lưng Cự Linh Thần, xích sắt trong tay giống như Giao Long bay múa quấn lấy cổ Cự Linh Thần, gầm thét một tiếng "Này!", thân thể khổng lồ Cự Linh Thần bị hất tung bay lên bởi người bằng da thịt nhỏ bé.
Oanh! Cứng rắn phá vỡ một chỗ vách đá.
Tiếp đó cái cổ bị đè chặt trên mặt đất, liên tục nhận lấy những đòn như núi lở đất sụp.
Cả người La Khang An bị tung bay dẫn đến luống cuống tay chân, gấp rút đánh ra một quyền với mức độ năng lượng lên đến số “mười”.
Lâm Uyên lạnh nhạt thờ ơ trong sự lay động kịch liệt, hai tay nắm chặt lan can vốn không muốn làm gì nhưng nhìn dáng vẻ của đối thủ, dường như muốn phá hủy tôn này, dưới tình huống có phán đoán không nhịn được phải ra tay, đánh vào bên cạnh vận chuyển năng lượng “100”, trực tiếp giúp La Khang An đẩy cường độ tăng lên gấp mười lần.
Uy lực của Cự Linh Thần tăng mạnh, vừa ngã xuống đã ổn định thân hình ngay tức khắc, vẽ lên một vòng chặt đứt xích sắt siết cổ.
Người bẩn thỉu buông lỏng hai tay, vừa nhận ra không đúng thì nhanh chóng lách mình, ngay trên không trung tung ra một chưởng đánh sụp mặt đất, sau đó chui vào trong.
Cự Linh Thần xông ra từ trong đám đống đổ nát, không nhìn thấy bóng người, ánh mắt khẩn trương quét bốn phía, phát hiện dưới mặt đất có ánh sáng nhấp nháy.
"Độn địa?"
La Khang An giật mình không nhỏ, một cái lắc mình rời đi, hung hăng đâm một thương xuống mặt đất.
Ầm! Đất đá nổ tung, thanh trường thương trong tay Cự Linh Thần đâm mạnh xuống đất, sau đó nhấc lên thấy phía trên đầu thương có một người bị xiên trên đó.
Người bị thương trên đầu thương sặc ra máu, hai tay gắt gao nắm lấy hai đạo phong nhận, không để cho phong nhận tiếp tục xuyên qua dẫn đến bản thân bị chém thành hai khúc.
Cự Linh Thần xoay thương đảo qua vách núi, người trên đầu thương lập tức thịt nát xương tan, hóa thành một vết máu trên đầu thương và lắm lem trên vách đá, còn xác thịt đã văng tung tóe.
La Khang An rút thương về, chậc chậc nói:
"Lần trước giết một tên biết Hỏa Độn, lần này giết một tên biết độn thổ, thực lực sợ rằng cũng đạt tới cảnh giới Thượng Tiên. Tần thị vì muốn kiểm tra toàn diện tôn Cự Linh Thần này, thật đúng là bỏ ra tâm tư."
Khi hắn vừa quay đầu lại, phát hiện mức độ vận chuyển đã đạt đến mức 1 : 100, cứ thế nói:
"Chắc hẳn không tới cảnh giới Kim Tiên, chẳng lẽ là một tên cao thủ cảnh giới Thượng Tiên đỉnh phong?"
Lâm Uyên đứng ngoài quan sát không nói gì, cảm thấy tử tù kia chết không đáng.
Hắn đương nhiên biết pháp nhãn của La Khang An khó có thể nhìn thấy Thổ Độn của đối phương, cũng như La Khang An nói lần trước giết một tên Hỏa Độn, nguyên nhân chân chính là trận pháp bên trong Cự Linh Thần đời thứ sáu này có dung nhập tính năng phát giác, nhờ đó giúp cho La Khang An chuẩn xác khóa chặt hướng đi Thổ Độn của đối phương, bởi vậy La Khang An mới có thể xuất ra một kích chí mạng.
La Khang An vẫn còn ở cảnh giới Chân Tiên, mặc dù tu vi đã đạt đến đỉnh phong nhưng lấy ra so sánh với thực lực Thượng Tiên, vẫn là sự cách biệt một trời một vực. Cộng thêm năng lực thực chiến cùng với kỹ xảo của La Khang An, người ta tỏ ra yếu thế rõ ràng là ẩn giấu sát chiêu, hắn không thể không vận dụng mức độ năng lượng trực tiếp lên đến 100 cho La Khang An.
Thế mà còn muốn giao thủ với người ta ở mức năng lượng 10, trước đó người ta cho một kích ở ngực vẫn chưa thông suốt, bằng vào năng lực phán đoán này của La Khang An, một tên cao thủ Thượng Tiên chết trên tay tên cặn bã như thế này, Lâm Uyên không thể không mặc cảm thấy chết không đáng.
Lâm Uyên nhớ tới La Khang An khoe khoang cái gì mà trọng thương một trong mười ba vị Thiên Ma - Bá Vương, trong lòng cảm thấy vô cùng buồn bực, phát hiện tên này thuộc loại không biết xấu hổ bình thường, thật đúng là cái gì cũng dám nói!
Được rồi, hắn đã biết Tần Nghi chiêu mộ La Khang An để làm gì, hắn cũng không muốn nói thêm với loại kiểm tra như này, mọi người cứ thế lẫn lộn qua đi.
"Là ngươi đổi sao?"
La Khang An chợt quay đầu lại hỏi, hiển nhiên là đang hỏi vấn đề vận dụng mức độ năng lượng.
Lâm Uyên không có cách nào phủ nhận, chỉ có thể gả bộ vẫn còn sợ hãi, nói:
"Ta nhìn thấy đối phương lợi hại, trong lòng nhất thời khẩn trương, cảm thấy đẩy cao lên thì an toàn hơn một chút."
Khẩn trương? La Khang An cười cười, tên khốn này 300 năm vẫn chưa thể tốt nghiệp Linh Sơn, chuyện này cũng dễ hiểu, y cũng không muốn vạch phá, chính mình nắm chắc là được rồi, cười ha hả nói:
"Đổi cũng tốt, bất quá Lâm huynh này, trở về báo cáo tình huống rèn luyện, ngươi đừng nói cụ thể trải qua cái gì, ta đi báo cáo là được rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.