[Thẩm Dạ Triệt!]
[Thẩm Dạ Triệt!!!!!]
Nicky kêu hai tiếng.
[Sao vậy?]
Cậu vừa trả lời Nicky vừa cảm thấy mình như không còn sức lực, trong ý thức là một mảnh mơ hồ.
[Tại sao cậu lại không tán gẫu với tôi, có phải sắp chết không?]
[Vì sao lại nói vậy?]
[Ngày đó lúc cậu nhìn thân thể ở bệnh viện đã nói với tôi như vậy.]
Thiếu chút nữa quên mất chính mình nghĩ gì đều sẽ bị tiểu tử đó biết.
[Có khả năng.]
[Nếu không chúng ta lại ra đường lớn đi! Cậu bị xe tông bay đến đây, có khả năng bị tông lần nữa sẽ quay trở về!]
[Không được!]
Thẩm Dạ Triệt lập tức đánh gãy
[Vạn nhất tôi không tỉnh lại được mà cậu bị đâm chết thì ba ba phải làm sao? Nếu như tôi chết ít nhất ba ba cũng còn có cậu, có khả năng ba bảy năm sau khi tôi mất hai người tiện nhân cùng chó thiên trường địa cửu, hắn còn có thể tìm một mẹ kế khác cho cậu. Nhưng nếu cả hai người chúng ta đều không còn, cậu muốn ba ba chết theo chúng ta sao?]
[Không được! Nghe không hiểu cậu nói gì nhưng tôi không muốn ba ba chết!]
Cảnh Hằng đã trở lại từ bệnh viện, cho dù biết linh hồn Thẩm Dạ Triệt đang sống nhờ thân thể Nicky nhưng anh vẫn đi chăm sóc thân thể Thẩm Dạ Triệt như thường lệ, hơn nữa càng kỳ vọng kỳ tích xuất hiện, hồn Thẩm Dạ Triệt trở về và thức tỉnh.
Gần đây lúc Cảnh Hằng trở về trên mặt đều là nét mệt mỏi, khiến Thẩm Dạ Triệt cùng Nicky thấy đau lòng.
“Đến đây ba ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-nhan-xung-cau-thien-truong-dia-cuu/254017/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.