Chương trước
Chương sau
Vi Vô Cực và Bồng Lai đi lòng vòng gần đó hồi lâu, thu hoạch tương đối khá. Họ xách mấy con thỏ hoang, gà rừng về. Bữa trưa cũng không cần ăn lương khô ngâm nước nóng nữa, mặt mày Vi Vô Cực hớn hở nói: “Tốt quá đi, cuối cùng cũng có thịt để ăn rồi. Ta là một người không thịt không vui đó.”

Một ngày không thể không ăn thịt ư, vậy hắn làm hòa thượng kiểu gì? Thanh Đàn vô thức nhìn sang Vi Vô Cực, đúng lúc nhìn thấy Lý Hư Bạch dùng mũi giày đá hắn một cái.

Vi Vô Cực sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Lý Hư Bạch. Lý Hư Bạch không có bất cứ phản ứng gì, lật chiếc đùi thỏ trên lò, ngay cả mí mắt cũng không ngước lên, giống như chỉ là vô ý đụng phải hắn ta mà thôi.

Thanh Đàn bình tĩnh thu lại ánh mắt, khẽ cười hỏi Vi Vô Cực: “Vậy lúc ở trong cổ mộ sao huynh không đòi ăn thịt?”

Vi Vô Cực cười ha ha: “Lúc đó ta đã sắp chết đói rồi, có thể có được cái bánh bao để ăn cũng phải cảm tạ trời đất rồi, đâu còn dám mơ có thịt ăn nữa!”

Thanh Đàn mỉm cười gật đầu: “Nói cũng đúng. Huynh còn nhớ huynh đã ăn của ta mấy cái bánh bao không?”

Vi Vô Cực lúng túng cười: “Không nhớ nữa.”

“Vậy huynh có nhớ, chúng ta đã ở lại trong mộ mấy ngày không?”

Vi Vô Cực ngẩn ra: “Mấy ngày? Không phải cùng ngày chúng ta đã ra ngoài rồi sao?”

Thanh Đàn nghiêm mặt: “Không phải, là ngày hôm sau.”

Vi Vô Cực à một tiếng, gượng cười nói: “Ngày thứ hai à? Ôi chao ta không nhớ rõ nữa. Sao ta nhớ là cùng ngày mà?”

Thanh Đàn lại hỏi: “Vậy Tịch Tà Châu mà huynh tặng cho ta ấy, huynh còn nhớ không?”

“Tịch Tà Châu ư?” Vi Vô Cực có chút căng thẳng, gãi đầu nói: “Ta thật sự không nhớ rõ nữa.”

Thanh Đàn không tiếp tục truy hỏi chuyện trong cổ mộ nữa, ngược lại nghịch ngợm cười, ranh mãnh liếc nhìn hắn: “Huynh thích ăn thịt như vậy, có phải lúc ở trong chùa ngày nào cũng ăn vụng không?”

Vi Vô Cực trịnh trọng gật đầu: “Ta quả thật không ăn chay nổi cho nên mới hoàn tục.”

Thanh Đàn cười nhạt nói: “Nhưng ta đã hỏi mẹ huynh là huynh có từng xuất gia không, bà ấy nói không.”

Vi Vô Cực trừng mắt: “Muội là người ngoài, mẹ ta đương nhiên sẽ không nói thật với muội rồi. Cha ta vì điều tra nội tình vụ án tiền dẫn mà suýt nữa bị người ta hạ độc chết. Mẹ ta lo lắng kẻ gian sẽ diệt cỏ tận gốc nên lén lút đưa ta đến chùa làm hòa thượng.”

Thanh Đàn gật đầu, đến đây thì dừng lại không hỏi nhiều nữa, trong lòng lại nổi lên nghi ngờ.

Người bình thường trong tình huống cực đoan đều sẽ nhớ cực kỳ rõ những gì đã xảy ra. Ví dụ như nàng đã mấy lần gặp kẻ địch mạnh, suýt nữa mất mạng, sau này nghĩ lại nàng đều sẽ nhớ cực kỳ rõ mỗi một chiêu thức của đối phương.

Phật Ly lớn hơn nàng, khi vào cổ mộ cũng không phải ở độ tuổi không nhớ được chuyện, làm sao có thể không nhớ đã ở trong cổ mộ mấy ngày chứ? Nàng cố ý nói là ngày hôm sau, hắn lại lập lờ nước đôi, như đúng nhưng lại sai.

Còn có, Tịch Tà Châu là món đồ hắn mang theo bên mình, rõ ràng là một thứ hắn rất quý trọng, vậy mà hắn cũng không nhớ. Điều này có chút không giải thích được, trừ khi hắn không biết hạt ngọc đó tên là Tịch Tà Châu.

Thanh Đàn suy đi nghĩ lại, cảm thấy có chút sai sai, nhưng nghĩ lại thì nếu Vi Vô Cực không phải Phật Ly, vậy tại sao hắn lại tinh thông thuật cơ quan của Mặc gia? Tại sao Vi Trường Sinh lại có ngọc tỷ? Nếu như nói thuật cơ quan và thuật thủ thành của Mặc gia không được tính là quá quý giá, vậy thì ngọc tỷ là báu vật vô giá, hiến cho triều đình sẽ là một công lớn. Ngoại trừ Vi Vô Cực thì ai lại hào phóng như vậy, chắp tay giao ngọc tỷ cho Vi Trường Sinh?

Lý Hư Bạch yên lặng nướng thịt chợt lên tiếng: “Hắn giống nàng, cũng đã mất đi vài ký ức.”

Thanh Đàn nhìn Vi Vô Cực chằm chằm: “Vậy sao?”

Vi Vô Cực gật đầu thật mạnh, đồng thời chỉ Bồng Lai và Lý Hư Bạch: “Ký ức của ta có chút hỗn loạn. Bọn họ đều biết.”

“Thật là trùng hợp.” Thanh Đàn nhận lấy thịt thỏ mà Lý Hư Bạch đưa qua, thuận thế quan sát hắn: “Chàng cũng không thịt không vui sao?”

Lý Hư Bạch nghiêm túc nói: “Ta ăn chay mặn đều được.”

Thanh Đàn nghiền ngẫm cắn đùi thỏ, trực giác nói cho nàng biết, Vi Vô Cực và Lý Hư Bạch còn có chuyện giấu nàng.

Hôm nay tuyết đã rơi một trận, khắp núi toàn là màu trắng bạc, nước đọng thành băng. Căn nhà gỗ giống như hoàn toàn tách biệt với thế gian, vắng vẻ tịch mịch đến cực hạn, may mà bốn người làm bạn với nhau, cũng không đến mức quá nhàm chán.

Trận tuyết này rơi đứt quãng trong hai ngày mới dừng lại, trên núi rét căm căm, tuyết đọng khó tan, dù vậy thì bọn họ cũng không dám lơ là. Ngoại trừ Thanh Đàn, ba người còn lại thay nhau ra ngoài xem xét tình hình. Cuối cùng vào buổi chiều ngày thứ sáu, trên mặt sông xuất hiện mấy điểm đen lớn như hạt mè.

Bồng Lai mừng rỡ chạy vào nhà gỗ, thông báo tin tức cho Lý Hư Bạch. Lý Hư Bạch và Vi Vô Cực lập tức đi ra khỏi nhà gỗ, Thanh Đàn cũng đi theo đến bên vách núi.

Mặt sông kết thành băng thật dày, như đi trên đất bằng nên cũng chẳng cần dùng thuyền, năm người đàn ông mặc binh phục kéo hai tấm ván gỗ chậm rãi đi qua sông, hướng về phía rừng tùng. Trên ván gỗ đặt cuốn chiếu rơm, hiển nhiên bên trong có bọc người.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lý Hư Bạch có thị lực hơn người, tập trung nhìn kỹ thì phát hiện một cuốn chiếu rơm trong đó có một lỗ rách, đây là ký hiệu mà nội ứng của Tiêu Nguyên Thịnh trong Sinh Tử Hải làm ra, chứng tỏ người trong cuốn chiếu đó chính là Vi Trường Sinh.

Sau đó Vi Vô Cực cũng nhìn thấy ký hiệu, vui vẻ nói: “Là cha ta.”

Lý Hư Bạch nói: “Ta đi qua đó xem sao, mọi người phá lều trước đi.”

Dứt lời, hắn nhún người nhảy lên, bay xuống vách núi, thoáng cái đã biến mất trong rừng tùng. Lần đầu tiên Thanh Đàn nhìn thấy Lý Hư Bạch dùng khinh công vào ban ngày. Hắn nhanh như tia chớp, mau như gió táp, nếu như đồ hắn mặc là màu trắng thì sẽ chỉ khiến người ta tưởng là một vệt tuyết lóe lên.

Vi Vô Cực và Bồng Lai lập tức ra tay phá lều, Thanh Đàn tiến lên giúp đỡ, không nhịn được mà hỏi Vi Vô Cực: “Vì sao phải phá cái lều này?”

Vi Vô Cực giải thích: “Trước khi đi chúng ta phải xóa hết dấu vết từng ở lại, không thể để người khác phát hiện ra chúng ta đào người đi được. Để tránh họ đoán ra được chúng ta dùng cách chết giả để đưa Liên Hạc ra khỏi Sinh Tử Hải.”

“Vậy cha huynh định giải thích thế nào về việc bọn họ chết đi sống lại?”

Vi Vô Cực nhướn mày một cái, tính sẵn trong lòng nói: “Không cần giải thích bất cứ điều gì cả, có thể khiến con người chết đi sống lại, đương nhiên chỉ có thần tiên làm được thôi.”

Thoáng cái Thanh Đàn hiểu được nước cờ này hóa ra là một mũi tên trúng hai con nhạn. Vừa có thể khiến Vi Trường Sinh cứu được Liên Hạc ra, vừa có thể khiến người đời tận mắt chứng kiến “thuật cải tử hoàn sinh” của tiên nhân, điều này sẽ càng chấn động hơn bất kỳ hình thức “tiên nhân hiển linh” nào.

Thiên tử luôn dùng đan dược mà Huyền Nhất dâng tặng chính là muốn kéo dài tuổi thọ để trường sinh bất tử. Khi ông ta tận mắt nhìn thấy người chết có thể sống lại thì sẽ chỉ thêm tin tưởng Huyền Nhất, càng thêm tin tưởng tiên nhân trên tháp Thanh Thiên có pháp lực vô biên.

Phá lều nhanh hơn dựng lều, chỉ cần phân tán gỗ và cành cây thông ném đi là được, chiếc lều vốn đã đơn sơ, ba người tay chân lanh lẹ, không bao lâu là đã thu dọn xong xuôi. Sau đó ba người đi thu dọn hành lý trong nhà gỗ, khôi phục bài trí như lúc ban đầu.

Thanh Đàn vừa tắt lò lửa thì Lý Hư Bạch đi từ bên ngoài vào.

“Sự việc có biến. Mặt đất đông cứng không đào được, bọn họ định hỏa thiêu, có hai người đã quay về Sinh Tử Hải lấy dầu lửa rồi.”

Ba người đang thu dọn đồ đạc đều ngây ngẩn cả ra, mắt thấy sự việc sắp kết thúc mỹ mãn, ai cũng không ngờ rằng sẽ có biến cố như vậy.

Vi Vô Cực vội la lên: “Vậy thì làm sao đây, bây giờ chúng ta ra tay giết ba người đó đi.”

Lý Hư Bạch bác bỏ ngay: “Không được, hai người kia quay lại nhìn thấy thi thể của ba người còn lại, chắc chắn sẽ về Sinh Tử Hải gọi thêm người, một khi kinh động đến lính canh phòng Sinh Tử Hải thì chúng ta có thể sẽ không có cách nào thoát thân được.”

Đường núi kết băng vốn đã khó đi, bọn họ còn phải mang theo Liên Hạc và Vi Trường Sinh, hành động càng thêm chậm chạp.

Vi Vô Cực nói: “Cứ giết hai người kia luôn. Thiêu thi thể đi.”

Lý Hư Bạch lắc đầu: “Giết mấy người đó thì dễ như trở bàn tay, chỉ là giải thích thế nào mới có thể khiến người ta tin là do tiên nhân làm?”

Đây là điểm khó nhất, một khi bị người ta nhìn ra dấu vết do người làm thì thần thoại về tiên nhân sẽ bị phá hỏng. Tiên nhân trạng đã làm nền ở U Thành gần một năm, còn có sự việc “tiên nhân hiển linh” làm Thiên tử kinh ngạc, chấn động ở Kinh Thành đều sẽ gặp phải sự nghi ngờ.

Thanh Đàn cũng nói: “Giết người chôn xác hay là thiêu hủy thi thể đều không phải là phong cách của thần tiên, không ổn.”

Vi Vô Cực lo nghĩ nói: “Vậy thì làm sao đây? Còn không ra tay nữa là lát nữa bọn họ sẽ thiêu người đó.”

Lý Hư Bạch nói: “Đợi hai người kia từ Sinh Tử Hải quay lại, ta sẽ dùng kim bạc làm bọn họ tê liệt trước. Huynh và Bồng Lai mang theo Liên Hạc và Vi thúc đi trước, hiệu quả của thuốc tê chỉ có nửa canh giờ, ta ở lại trông chừng bọn họ. Năm người này chậm chạp không quay lại Sinh Tử Hải, chắc chắn sẽ có người đến xem. Ta dụ bọn họ đi, kéo dài thời gian, còn các huynh thì nhanh chóng xuống núi.”

Thanh Đàn cẩn thận suy nghĩ, đây cũng là cách duy nhất rồi. Không thể gây chết người lại không thể để lại dấu vết, chỉ có thể lựa chọn thuật che mắt giả thần giả quỷ huyền ảo khó nắm bắt.

Vi Vô Cực xách hành lý lên đưa cho Bồng Lai, bốn người lẳng lặng rời khỏi nhà gỗ, nhảy xuống vách núi.

Lý Hư Bạch đưa tay ra hiệu cho mấy người Thanh Đàn không được đi theo, ở trong rừng tùng đợi trước đã.

Vì tránh để lại dấu chân trên tuyết, hắn nhún người nhảy lên cây, giẫm lên cành tùng đi về phía trước, tuyết trắng trên cành cây bị mũi chân hắn điểm trúng rơi xuống rì rào. Khắp núi là màu trắng bạc, một bóng dáng phóng khoáng nhanh nhẹn bay trên cành tùng, để lại một làn sương trắng nhẹ như bụi mù ở sau lưng. Ánh mắt Thanh Đàn bất giác nhìn theo, trong khoảnh khắc, nàng chợt cảm thấy hắn chính là thần tiên rơi xuống thế gian.

Hai người lấy dầu lửa quay lại từ Sinh Tử Hải, làu bàu rồi chuẩn bị nhóm lửa, đổ dầu.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Chết thật không đúng lúc mà. Băng tuyết ngập trời mà ông đây còn phải ra ngoài chôn các ngươi.”

“Ngươi nói xem hai người chết này liệu có oán chúng ta đã thiêu bọn họ không?”

“Hừ, bọn họ phải cảm ơn chúng ta mới đúng. Thiêu dù sao cũng đỡ hơn bị dã thú ăn.”

Lý Hư Bạch đứng trên cành tùng, giữa ngón tay kẹp kim bạc còn mảnh hơn lá tùng, lúc hắn đưa tay thì năm người kêu lên rồi ngã xuống.

Hắn lặng lẽ không tiếng động nhảy xuống khỏi cây, vén cuốn chiếu có lỗ rách ra, quả nhiên nhìn thấy Vi Trường Sinh, trong cuốn chiếu còn lại bọc một người đàn ông trung niên gầy yếu, dựa theo tuổi tác thì có lẽ chính là Liên Hạc.

Lý Hư Bạch hướng về phía rừng tùng huýt sáo, Vi Vô Cực dẫn theo Thanh Đàn và Bồng Lai nhanh chóng đi tới trước mặt.

Lý Hư Bạch lấy thuốc giải ra cho hai người uống, Bồng Lai và Vi Vô Cực vận công, đẩy máu lưu thông, đả thông kinh mạch cho hai người, không bao lâu sau hai người đều có hô hấp. Lý Hư Bạch thu lại kim bạc từ trên thân năm người kia, lại đặt cơ thể năm người thành một hình tháp, nói với Vi Vô Cực: “Các huynh không cần chờ ta, gặp lại ở Kinh Thành nhé.”

Vi Vô Cực nhìn Thanh Đàn: “Vậy muội thì sao?”

Thanh Đàn nói: “Ta ở cùng Lý Hư Bạch. Kéo thời gian càng dài thì các huynh càng an toàn.”

Lý Hư Bạch nhìn nàng, không nói gì.

Bồng Lai và Vi Vô Cực lập tức cõng Vi Trường Sinh và Liên Hạc xuống núi. Sau đó, Lý Hư Bạch và Thanh Đàn cầm cành tùng đi lấp dấu chân hai người để lại trên mặt tuyết rơi mới quay lại rừng tùng.

Nửa canh giờ sau, năm người kia có dấu hiệu tỉnh dậy. Lý Hư Bạch một lần nữa dùng kim bạc khiến họ ngất đi, sau khi thu lại kim bạc, hắn nói với Thanh Đàn: “Trời sắp tối rồi, bọn họ vẫn chưa quay về, đoán chừng chẳng mấy chốc Sinh Tử Hải sẽ phái người đến xem xét tình hình. Lát nữa chúng ta dụ bọn họ lên núi.”

Quả nhiên như hắn dự đoán, không bao lâu sau đã nghe thấy một hồi tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến từ ngoài rừng tùng, nghe tiếng thì có khoảng mười mấy người.

Lý Hư Bạch liếc mắt ra hiệu với Thanh Đàn, hai người nhảy lên cành tùng, bay lên vách núi. Không bao lâu sau thì nghe thấy tiếng hô to gọi nhỏ trong rừng tùng.

“Ôi chao, sao lại thế này? Bọn họ chết rồi ư?”

“Chưa chết, chưa chết. Vẫn còn thở.”

“Không đúng, sao không thấy hai người chết kia đâu?”

“Có phải là bị dã thú kéo đi rồi không?”

“Trên mặt đất cũng không có dấu chân thú mà.”

Người dẫn đầu dặn dò: “Làm bọn họ tỉnh lại hỏi xem.”

Lập tức có người ra tay lắc, ấn huyệt nhân trung, nhưng năm người nằm dưới đất hoàn toàn không có phản ứng.

Người dẫn đầu thấy thế thì tiện tay chỉ hai người: “Hai ngươi ở lại trông chừng bọn họ. Số còn lại theo ta lục soát gần đây, xem đường xuống núi có gì khác thường không.”

Lý Hư Bạch đưa cho Thanh Đàn một khối băng, Thanh Đàn có cảm giác trong lòng, bàn tay dùng sức làm khối băng vỡ thành vụn nhỏ, dùng vụn băng làm ám khí, ném về phía rừng tùng. Lập tức nghe thấy trong rừng tùng có người hô: “Kẻ nào?”

Mười mấy người đều là cao thủ, lập tức tản ra, rút đao rút kiếm, bày thế trận chờ quân địch.

Lúc này Lý Hư Bạch lại ném một miếng băng vụn đi, mười mấy người trong rừng tùng lập tức đuổi theo.

Thanh Đàn và hắn đã sớm phi thân rời khỏi, chỉ để lại tuyết rơi rì rào.

Sắc trời tối đi, núi rừng càng thêm vắng vẻ, một đám người bị vụn băng thỉnh thoảng xuất hiện dẫn dụ hồi lâu, không nhìn thấy bóng người nhưng lại thỉnh thoảng bị vụn băng đánh trúng, trong lòng đều có chút run rẩy.

Có người nói: “Không thấy hai người chết đó đâu nữa, không phải là xác chết vùng dậy chứ?”

“Năm người họ được bày ra thành hình tháp là có ý gì?”

“Chẳng lẽ là bị tháp trấn giữ hồn phách cho nên mới không tỉnh lại được?”

Một bóng đen bay qua trên đỉnh đầu, theo đó còn có tiếng chim hót vang lên giống như tiếng cười lạnh, một loại cảm giác âm u ma quái lặng lẽ lan tràn, người dẫn đầu cảm thấy không ổn, dặn dò: “Chúng ta về bẩm báo đi, đừng đuổi theo nữa.”

Thanh Đàn thầm thở phào nhẹ nhõm. Thời gian trì hoãn lâu như vậy, cho dù người trong Sinh Tử Hải ra ngoài tìm kiếm thì cũng không thể nào đuổi theo đám người Vi Vô Cực được. Huống chi bọn họ cũng không nghĩ là có người cứu Vi Trường Sinh và Liên Hạc.

Sau khi những người này rút lui, núi rừng lại một lần nữa rơi vào yên tĩnh, gió núi lạnh lẽo như đao, tuyết đọng ánh lên vẻ lạnh lẽo.

Thanh Đàn xoa hai tay đông lạnh đỏ bừng, nói với Lý Hư Bạch: “Chúng ta về nhà gỗ ở tạm một đêm trước, sáng mai xuống núi sau.”

Trời đông giá rét, đường đi kết băng, xung quanh đen kịt, quả thật sáng mai trời sáng rồi xuống núi thì thích hợp hơn.

Lý Hư Bạch muốn nói lại thôi, tựa như có chút khó xử, nhưng cuối cùng vẫn ừ một tiếng.

Thanh Đàn vốn cho rằng hắn do dự và lúng túng là bởi vì Vi Vô Cực và Bồng Lai đi rồi, chỉ còn lại hai người họ ở với nhau, cùng ngủ một giường, với cái tính ngượng ngùng, xấu hổ, tự kiềm chế giữ lễ của hắn thì hắn sẽ không được tự nhiên.

Mãi đến khi nửa đêm, Thanh Đàn mới hiểu được hắn do dự và lúng túng là vì điều gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.