Chương trước
Chương sau
Sau khi Tiêu Nguyên Thịnh và Âu Dương Thành quay về Kinh Thành thì đi thẳng đến Tiểu kỹ Vi gia, dễ dàng bắt lấy thích khách Vi Trường Sinh.

Lúc trước Ngự tiền ti phong tỏa thành ba ngày, lùng bắt cả thành cũng không tra ra được chút bóng dáng nào của thích khách, tiên nhân không những chỉ ra danh tính thích khách mà còn chỉ ra nơi ẩn thân chỉ trong vòng mấy canh giờ. Những người biết được tin tức không ai không kinh ngạc, càng ngày càng nhiều người tin tưởng và đi cúng bái vị thần tiên trên tháp Thanh Thiên này.

Hôm sau, Huyền Nhất và Âu Dương Thành đưa hộp gỗ vào cung, tám chữ nhắc nhở của tiên nhân dưới đáy hộp gỗ nhanh chóng truyền đi trong cung. Ngụy Vương cũng đã nhận được tin tức. Vì tránh hiềm nghi, đợi đến ngày hôm sau, ông ta mới tìm cơ hội đi đến chùa Phi Long, hỏi thăm Huyền Nhất xem rốt cuộc án oan rửa sạch nghĩa là gì?

Huyền Nhất xưa nay thân thiết với Ngụy Vương. Lão nói cho Ngụy Vương biết chi tiết những gì lão trải nghiệm và nhìn thấy ở U Thành, đồng thời nói ra cả phỏng đoán của Chu Dịch.

“Chu Dịch đoán là án oan có liên quan đến giấy dướng và khắc chữ. Vì giấy thư tiên nhân dùng đều là giấy dướng đặc chế để in tiền dẫn của triều đình, chữ cũng được dùng khuôn in ra.”

Ngụy Vương nói: “Có lý. Tiên nhân sẽ không vô duyên vô cớ làm thế, hành động lần này nhất định là có thâm ý khác.”

Huyền Nhất thấp giọng nói: “Đêm qua Chu Dịch đã âm thầm đến tìm ta. Hắn có nhắc tới một việc, ta đang muốn nói lại với điện hạ.”

“Chuyện gì?”

“Điện hạ còn nhớ vụ án tiền dẫn ở Ích Châu vào năm Hồng Anh thứ tư không?”

“Tất nhiên là nhớ, sự kiện đó đã làm chấn động triều chính. Phụ hoàng đã phái hoàng huynh đi đốc thúc vụ án này.” Ngụy Vương chợt kinh ngạc nói: “Vụ án này đúng lúc liên quan đến giấy dướng và bản khắc. Chẳng lẽ tám chữ này là chỉ vụ án này?”

Huyền Nhất nói: “Chu Dịch quay về Ngự tiền ti thì đã tra xét hồ sơ mật năm đó. Hắn phát hiện ra một việc kỳ lạ. Lúc đó đã phái sáu Phong Hầu âm thầm điều tra vụ án này nhưng trong hồ sơ mật của Ngự tiền ti lại không có bất cứ mật báo gì từ Phong Hầu. Nghe nói sáu Phong Hầu âm thầm điều tra vụ án này cũng bị ngọn lửa lớn ở Tiền dẫn vụ thiêu chết.”

Ngụy Vương hít vào một hơi: “Theo ta được biết, Phong Hầu ai ai cũng có võ công, cho dù gặp phải lửa lớn thì cũng không đến mức cùng bị thiêu chết. Việc này khó tránh khỏi có chút kỳ quặc.”

“Chu Dịch cũng thấy kỳ quặc.” Huyền Nhất dừng lại một chút: “Vụ án tiền dẫn nếu như tính cả phu thê Lý Tu Lâm và sáu Phong Hầu thì đã hơn trăm người chết. Chắc là oán khí quá lớn, kinh động đến trời xanh rồi.”

Ngụy Vương: “Đúng như lời chân nhân nói, làm kinh động đến trời xanh thì tuyệt đối không phải là một vụ án nhỏ. Án oán rửa sạch, nhất định là chỉ vụ án tiền dẫn năm xưa.”

“Việc này năm đó do Thái tử tự mình đốc thúc. Chu Dịch không dám đắc tội Thái tử nên âm thầm nói cho ta biết, chắc là muốn để ta nói với bệ hạ.” Huyền Nhất vuốt râu, lắc đầu nói: “Mặc dù ta không sợ đắc tội Thái tử, nhưng nếu như ta ra mặt nói với bệ hạ thì chỉ sợ dẫn tới chỉ trích cho điện hạ.”

Ngụy Vương đã hiểu sự lo lắng của Huyền Nhất, bèn nói ngay: “Không sai. Hoàng huynh vốn đã nghi ngờ tiên nhân trạng là trò xiếc do ta và chân nhân cấu kết làm ra. Nếu như chân nhân nhắc vụ án tiền dẫn với bệ hạ thì hắn nhất định sẽ cho rằng chúng ta đang mượn cơ hội hãm hại hắn.”

Rời khỏi chùa Phi Long, Ngụy Vương nói lại lời của Huyền Nhất cho mưu sĩ tâm phúc, Lâm Phong.

Lâm Phong mừng lớn: “Chúc mừng điện hạ, đây thật sự là cơ hội tốt ngàn năm có một!”

Ngụy Vương cười nói: “Xem ra Chu Dịch là người thông minh. Chỉ làm Phó sứ thôi đúng là tủi thân cho hắn rồi.”

Lâm Phong nói: “Nếu vụ án tiền dẫn năm đó có ẩn tình khác, vậy thì Thái Nguyên chắc chắn không thoát khỏi liên quan. Điện hạ có thể điều tra từ người bên cạnh Thái Nguyên. Nếu có thể vặn ngã Thái Nguyên, lại tìm được ngọc tỷ, điện hạ nhất định có thể đạt được ước muốn.”

“Âm thầm điều tra trước, đừng đánh rắn động cỏ. Nếu như thật sự là oán khí kinh động trời xanh, vậy thì thần tiên trên tháp Thanh Thiên vẫn sẽ có hậu chiêu, sẽ không bỏ dở nửa chừng như vậy đâu.” Ngụy Vương dừng lại một lúc rồi nói: “Yên lặng theo dõi tình hình trước đã.”

Thoáng cái đã năm ngày trôi qua, Tết Nguyên tiêu sắp đến, khi Lý Hư Bạch đến hiệu sách bó thuốc cho Thanh Đàn, Thanh Đàn không nhịn được hỏi hắn: “Vẫn chưa có tin tức gì từ Kinh Thành sao?”

Dáng vẻ Lý Hư Bạch đã tính trước kỹ càng, không nhanh không chậm nói: “Hôm nay ta sẽ đến Kinh Thành một chuyến, qua Tết Nguyên tiêu lại về.”

Thanh Đàn trừng đôi mắt sáng, tò mò nói: “Huynh đi làm gì vậy?”

Lý Hư Bạch cúi đầu nhìn vào mắt nàng, có chút không khống chế mà nói thật: “Tết Nguyên tiêu Hoàng đế sẽ cùng dân chúng và quần thần đến lầu Tuyên Đức ngắm đèn. Ta đi theo Tiêu Nguyên Thịnh trà trộn vào cung, động chút tay chân vào lầu ngắm đèn.”

Thanh Đàn hỏi: “Sao không để Vi Vô Cực đi?” Người giỏi làm cơ quan là hắn mà.

Lý Hư Bạch cười cười: “Hắn là con trai của Vi Trường Sinh, không thể để hắn lộ diện được. Lỡ như bị người ta phát hiện ra hắn ở cùng Tiêu Nguyên Thịnh thì tất cả kế hoạch đều sẽ đổ sông, đổ biển.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thanh Đàn gật đầu, có lòng tốt nói: “Có cần ta đi cùng huynh, giúp huynh một tay không?”

Trong lòng Lý Hư Bạch mềm nhũn, hắn dịu dàng nói: “Cô cho rằng hoàng cung dễ trà trộn vào như vậy à? Tiêu Nguyên Thịnh đưa ta vào đã rất không dễ rồi, một mình ta vào cung là được, trong cung còn có người tiếp ứng.”

Thanh Đàn chớp mắt: “Người tiếp ứng cho huynh có phải là Chu Dịch không?”

Lý Hư Bạch thầm kinh ngạc, nhìn nàng bằng ánh mắt “Sao cô biết”.

Thanh Đàn nở nụ cười xinh đẹp: “Ta chỉ thuận miệng đoán thôi, không ngờ vừa đoán đã đúng rồi.”

“Sao cô lại đoán là hắn.”

“Vì huynh nói Vi Trường Sinh đã từng là Phong Hầu ở phủ Ích Châu. Có phải Chu Dịch là cấp trên trước kia của ông ấy không?”

Lý Hư Bạch càng kinh ngạc: “Ta thấy cô có thể đi bày sạp đoán mệnh được rồi đó.”

“Xem ra ta tính toán chuẩn lắm nhỉ.” Thanh Đàn cười yêu kiều như hoa mà chống cằm lên ghế dựa: “Vậy thì ta lại tính xem, tiền của huynh có phải là kiếm được từ việc kinh doanh ở chợ trao đổi Sóc Châu không?”

Lý Hư Bạch cụp mắt bật cười, không phủ nhận.

Hắn luôn tự xưng là thông minh hơn người, gặp Thanh Đàn thì lại không thể không cảm thán, nàng có trí tuệ và sự nhạy bén ngang sức ngang tài với hắn.

Điểm này khiến người ta thích, cũng khiến người ta khó xử. Hắn đã hoàn toàn không có lòng tin về việc bí mật của mình còn có thể giấu giếm được bao lâu nữa.

Vào lúc hắn đang phân tâm thì Thanh Đàn chợt kéo thắt lưng hắn, ngón tay với vào bên trong.

“Cô làm gì vậy?” Khuôn mặt Lý Hư Bạch đỏ bừng, cầm chặt tay nàng lại không dám có động tĩnh quá lớn, sợ kinh động đến Lâm thị.

“Đưa chìa khóa Khán Tước Gia cho ta.” Thanh Đàn kéo thắt lưng hắn, ánh mắt trong veo nhìn hắn chằm chằm: “Huynh và Vi Vô Cực đều là đồ lừa đảo, không thể tin được. Đưa chìa khóa cho ta, tiện cho ta lúc nào cũng có thể đi xem hắn có còn ở đó hay không.”

Hóa ra là sợ hắn và Vi Vô Cực lén lút chạy đi.

Lý Hư Bạch lúng túng nói: “Cô buông tay ra trước đã, ta sẽ dẫn cô cùng đi đến núi Nhĩ Khổng. Cô yên tâm đi.”

“Không yên tâm. Đưa chìa khóa cho ta, ta mới buông tay.” Thanh Đàn nói xong, ngón tay còn cào mấy cái vào trong thắt lưng của hắn. Cách một lớp áo, ngón tay nàng quấy rối ở phần eo, một luồng khí nóng hổi khác thường vọt từ eo xuống, hắn vội vàng lấy chìa khóa từ trong túi kép ở thắt lưng ra đưa cho nàng.

Lúc này Thanh Đàn mới hài lòng thả tay ra.

Lý Hư Bạch do dự: “Cô đừng đến quá thường xuyên, bị người ta nhìn thấy chỉ sợ không tốt lắm.”

Thanh Đàn cười nhạt nói: “Cái gì không tốt? Có hại cho danh dự của huynh sao?”

Lý Hư Bạch nghiêm mặt nói: “Ta sợ người khác bàn tán về cô.”

Thanh Đàn mỉm cười: “Ta không sợ đâu. Người hành tẩu giang hồ ai còn để ý những lời đàm tiếu đó chứ.”

Hắn bật thốt lên: “Ta để ý.”

“Huynh để ý cái gì?” Ánh mắt Thanh Đàn sáng rực nhìn hắn, câu nói “Ta để ý người khác bàn tán về cô” cứ thế mà kẹt trong miệng hắn, hắn ngại nói ra, mãi đến khi nàng nói: “Huynh để ý người khác bàn tán về ta ư?”

Lý Hư Bạch lúng túng đỏ mặt ừ một tiếng.

Trong lòng Thanh Đàn hơi rung động, nàng không nhịn được mà buồn cười. Ăn nói vụng về như vậy, may mà có một khuôn mặt đẹp, nếu không sẽ làm người cô đơn cả đời đó.

Ngày mười ba tháng giêng, Kinh Thành bắt đầu thả đèn. Đến Tết Nguyên tiêu, mọi người càng đổ xô ra đường, trên phố người đến người đi, ca múa tạp kỹ diễn ra thâu đêm suốt sáng, cực kỳ náo nhiệt.

Trước tiên, Thiên tử ban thưởng tiệc ở điện Lân Đức. Sau đó ngài mang theo văn võ bá quan leo lên lầu Tuyên Đức ngắm đèn, vui cùng với dân.

Đứng trên lầu, nhìn về nơi xa, Kinh Thành giống như rơi trong biển sao đầy trời, cảnh tượng thịnh thế huy hoàng khắp nơi. Đối diện với lầu Tuyên Đức là một tòa lầu đèn to lớn, hình dạng là một nụ hoa sen chớm nở.

Cùng với từng đợt pháo hoa bay lên bầu trời, cánh hoa sen tầng tầng lớp lớp dần nở ra, thỉnh thoảng trong cánh hoa rơi ra một ít lá vàng và lá bạc rất nhỏ, rơi xuống dưới lầu đèn. Dân chúng nhặt được lá vàng, lá bạc đều vui mừng khôn xiết, tiếng cười vang lên không ngừng.

Khoảnh khắc hoa sen hoàn toàn nở ra, trống nhạc cùng vang lên, vũ cơ mặc áo xuân ngũ sắc giống như tiên nữ hạ phàm, men theo lụa màu nhanh nhẹn trượt xuống từ giữa bông hoa đến trên lầu Tuyên Đức.

Dân chúng liên tục hoan hô, xông lên từ dưới lầu Tuyên Đức, giống như từng đợt thủy triều đánh tới từ bốn phương tám hướng. Đèn đuốc xán lạn, một Tán Hoa Vũ của tiên nữ khiến quần thần xem như si như say. Đột nhiên trong lúc đó, có người chỉ vào lầu đèn hô một tiếng: “Hạc tiên!”

Mọi người nghe tiếng ngẩng đầu, chẳng biết lúc nào, bầu trời phía trên lầu đèn có một con hạc tiên tung bay, bởi vì toàn bộ lầu đèn sáng trưng như ban ngày nên có thể thấy rõ món đồ mà hạc tiên ngậm trong miệng là một khối bạch ngọc vuông vức.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Quần thần kinh ngạc kêu lên, thiên tử cũng không kìm lòng được mà đứng dậy từ bảo tọa. Lúc này trên mặt cánh hoa của đóa hoa sen đối diện lầu Tuyên Đức chợt xuất hiện tám chữ: “Quốc tặc chưa diệt, người người oán trách”.

Quốc tặc! Ánh mắt mọi người không tự chủ được mà nhìn về phía Thái Nguyên. Người bị dân chúng thầm mắng là quốc tặc trong cả triều văn võ chỉ có Thái Nguyên thôi.

Vẻ mặt Thái Nguyên thay đổi, lúng túng sợ hãi nhưng lại không có chỗ trốn. Thiên tử bình tĩnh nhìn tám chữ đó, vẻ mặt thay đổi không ngừng.

Triều thần đều có tâm tư riêng, chờ đợi Thiên tử lên tiếng, có vài người trong lòng thầm chờ mong Thiên tử hỏi ra câu “Ai là quốc tặc?” vậy thì sẽ náo nhiệt lắm. Đáng tiếc là, Thiên tử lại lạnh mặt không nói gì.

Thái Nguyên đứng bên cạnh Thái tử căng thẳng đến mức đầu đầy mồ hôi, tay chân như nhũn ra.

Trong lúc đang cảm thấy một ngày dài bằng một năm thì không biết ở đâu hiện ra một ngọn lửa, giống như ngọn lửa trời, thiêu rụi hạc tiên thành tro tàn. Cùng lúc đó, chữ viết trên cánh hoa sen cũng lập tức biến mất.

Khi tám chữ đó tiêu tan, trái tim treo lên tận cổ họng của Thái Nguyên mới chậm rãi hạ xuống, lão ta thở phào một hơi.

Thái giám Ngụy Hợp theo hầu thiên tử giỏi phỏng đoán thánh ý, Thái tử lặng lẽ liếc mắt ra hiệu với lão, ý bảo Ngụy Hợp thăm dò suy nghĩ của thánh thượng. Ngụy Hợp khẽ gật đầu.

Bữa tiệc ngắm đèn long trọng vì cảnh tiên nhân hiển linh đột nhiên xuất hiện mà kết thúc sớm. Thiên tử sầm mặt, tâm sự nặng nề quay về cung.

Tiêu Nguyên Thịnh mang theo “Dung Khâu” xuống khỏi lầu Tuyên Đức, rời khỏi hoàng cung.

Trên phố dài, dòng người rộn ràng, hai bên đường đều treo đèn lồng đỏ, chiếu rọi phố xá sáng như ban ngày. Ngẩng đầu lên nhìn thì tựa như từng đám mây hồng bao phủ trên đỉnh đầu, khuôn mặt của những người đi dưới đèn cũng có thêm phần vui mừng. Ngựa xe như nước, khắp phố đều là mỹ nhân mặc hoa phục sắc màu rực rỡ, hương thơm lượn lờ. Dân chúng ăn mặc quần áo lộng lẫy đi chơi, họ mặc hết y phục tốt nhất lên người, trên đầu cũng cài đầy châu ngọc hoa cỏ. Dưới ánh đèn, nơi đâu cũng là ánh sáng chói mắt.

Tiêu Nguyên Thịnh tràn đầy phấn khởi nói: “Hôm nay, giờ này vẫn còn sớm. Chúng ta đi uống một chén đi.”

Lý Hư Bạch nói: “Vẫn chưa tới lúc ăn mừng đâu.”

Tiêu Nguyên Thịnh vui vẻ nói: “Câu nói quốc tặc chưa diệt, người người oán trách vừa xuất hiện, tất cả triều thần đều đồng loạt nhìn về phía lão ta, thật sự buồn cười lắm. Ta nín đến nỗi đau bụng luôn, suýt thì bật cười.”

Lý Hư Bạch nhớ đến cảnh tượng vừa rồi cũng không nhịn được mà cười lên. Thái Nguyên bị tất cả mọi người vả mặt ngay giữa đám đông, xem như cũng hả giận được một chút.

Tiêu Nguyên Thịnh nói: “Dân chúng thầm mắng lão ta là quốc tặc. Hôm nay bị Thánh thượng biết được, lão ta chắc chắn bị dọa gần chết rồi.”

Lý Hư Bạch: “Chưa chắc Thánh thượng không biết dân chúng mắng lão ta là quốc tặc. Chẳng qua là ông ta nhắm một mắt mở một mắt mà thôi. Nhiều năm chinh chiến khiến quốc khố trống rỗng. Thái Nguyên giỏi kiếm tiền, vơ vét mồ hôi nước mắt của dân, chỉ đắc tội với dân chúng chứ không có gì xấu cho triều đình.”

Tiêu Nguyên Thịnh nhăn mày kiếm lại: “Biết rõ quốc tặc mà tiên nhân chỉ là Thái Nguyên nhưng Thánh thượng cũng không nói một lời, hỏi cũng không hỏi, rõ ràng là vẫn không muốn động vào lão ta.”

Lý Hư Bạch cười lạnh: “Đối với Thiên tử mà nói, trên đời nhiều án oan như vậy, thêm một vụ thì có sao? Ông ta xuất thân võ tướng, chinh chiến nửa đời, Trong mắt ông ta hơn một trăm mạng người thì có là gì?”

Tiêu Nguyên Thịnh thở dài: “Xem ra huynh nói đúng. Cho nên chỉ có ngọc tỷ và trường sinh bất tử mới có thể khiến ông ta quyết định động vào Thái Nguyên.”

Lý Hư Bạch nở nụ cười trào phúng: “Ông ta tự xưng là Chân mệnh Thiên tử nhưng lại chậm chạp không tìm được ngọc tỷ truyền quốc, bị người ta chế giễu là Thiên tử tự phong. Ngay cả người Bắc Nhung cũng biết danh hiệu này.”

Tiêu Nguyên Thịnh nói: “Chu Dịch cố ý để lộ tin tức với Huyền Nhất. Ngụy Vương chậm chạp không ra tay, rõ ràng là đang giữ lại đại chiêu.”

“Hy vọng Ngụy Vương không phụ sự kỳ vọng, thổi bùng ngọn lửa này lên.”

“Yên tâm đi. Cơ hội tốt như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ đâu.” Tiêu Nguyên Thịnh chắp tay nhìn bầu trời đêm: “Ngày mai Đại lý tự sẽ phái người đưa Vi Trường Sinh đến Sinh Tử Hải. Các huynh có thể lên đường rồi.”

Lý Hư Bạch nhìn xuyên qua lớp mặt nạ, thấy đèn hoa sen sáng chói nguy nga trên lầu đèn, không khỏi nghĩ đến Thanh Đàn, có phải lúc này nàng cũng đang rước đèn, ngắm đèn không?

Trước khi đi hắn đã nhờ lão đường chủ trả lời Lâm thị, nửa năm sau nếu vẫn chưa có tin tức của vị hôn thê, hắn sẽ đồng ý mối hôn sự này.

Thật ra hắn căn bản không có vị hôn thê nào cả, cũng chưa từng đính hôn. Trước khi gặp lại nàng, hắn cũng chưa từng nghĩ tới việc thành thân nhưng chẳng biết tại sao mà gần đây lại đột nhiên có suy nghĩ này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.