Huyền Nhất và Chu Dịch dẫn người bắt đầu tìm kiếm từ tầng đầu tiên của tháp Thanh Thiên, gần như mỗi một viên gạch hay kẽ hở đều cẩn thận kiểm tra nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Cuối cùng, hai người một lần nữa lên đỉnh tháp.
Huyền Nhất đỡ eo, đi vòng quanh ở đỉnh tháp hai vòng, cuối cùng ánh mắt rơi trên hộp gỗ gửi tiên nhân trạng, đây là nơi duy nhất có thể đựng đồ. Chu Dịch nhìn theo ánh mắt Huyền Nhất, cười khổ nói: “Chân nhân, hôm qua ta đã tự mình xem hai lần rồi, bên trong trống không à.”
Huyền Nhất đi quanh hộp gỗ một vòng, lẩm bẩm nói: “Liệu có ngăn kép không?”
“Ngăn kép ư?” Ánh mắt Chu Dịch sáng lên, lập tức rút dao bên hông ra, thuần thục tháo hộp gỗ ra khỏi dây sắt.
Huyền Nhất ngẩng đầu nhìn dây xích sắt, hình như cũng không có gì đặc biệt lắm.
Chu Dịch ngồi xổm trên mặt đất, để thẳng bàn tay ở bên ngoài hộp gỗ kiểm tra độ cao, hưng phấn nói: “Chân nhân anh minh, xem ra quả thật có ngăn kép!”
Huyền Nhất nghe xong thì mừng lớn, vội nói: “Nhanh mở ra xem.”
Chu Dịch dùng dao găm cạy mở đế hộp gỗ ra, quả nhiên để lộ một ngăn kép. Huyền Nhất vui mừng quá đỗi, cúi người xem rồi lại ủ rũ không thôi, trong ngăn kép hoàn toàn không có gì cả. Nhưng mà dưới đáy hộp gỗ lại khắc tám chữ.
Chu Dịch cũng nhìn thấy có chữ viết, vội vàng chuyển hướng hộp gỗ, đọc lên “Án oan rửa sạch, ngọc tỷ hiện thế”.
Huyền Nhất nhìn tám chữ này, nửa mừng nửa lo. Mừng chính là tin tức về ngọc tỷ quả nhiên nằm ở tháp Thanh Thiên, lo là không nói đến ngọc tỷ được cất ở đâu.
“Án oan rửa sạch, ngọc tỷ hiện thế?” Chu Dịch nhìn qua tám chữ này: “Chân nhân, ngài xem nét chữ này cẩn thận nắn nót giống như đúc chữ trên thư tiên nhân.”
Huyền Nhất vuốt râu, hoang mang khó hiểu nói: “Rốt cuộc là vụ án oan gì chưa được rửa sạch? Chắc không phải là rửa sạch hết án oan khắp thiên hạ chứ? Việc này không thể nào, thế gian làm sao có thể không có oan khuất?”
Chu Dịch suy tư nói: “Chân nhân, thư tiên nhân mà sáng nay Sứ quân mang đến ấy. Tờ giấy đó không bình thường, nó là giấy dướng chuyên dùng để in tiền dẫn. Ta đã hỏi Thẩm Tòng Lan, hắn nói thư của tiên nhân luôn dùng giấy dướng và chỉ dùng giấy dướng thôi, chữ trên thư tiên nhân cũng được dùng khuôn in vào, tuyệt đối không phải viết tay. Ngài nói xem có phải tiên nhân đang ám chỉ, có một án oan liên quan đến giấy chữ và khắc dấu không?”
Huyền Nhất kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Không sai! Chu đại nhân quả nhiên thông minh!”
Chu Dịch nói: “Theo ta thấy, cho dù lục tìm tòa tháp cổ này mấy lần thì cũng không thể nào tìm được ngọc tỷ. Nhất định phải đợi vụ án được rửa sạch oan ức thì ngọc tỷ mới xuất hiện.”
“Chu đại nhân nói đúng.” Huyền Nhất nói: “Chiếc hộp gỗ này có tin tức về ngọc tỷ, ngươi tạm thời đừng treo lên lại, mang về Kinh Thành giao cho bệ hạ đi.”
Tìm được câu đó trên hộp gỗ, chuyến này cũng không xem như uổng công. Sáng sớm hôm sau hai người bèn mang theo hộp gỗ rời khỏi U Thành.
Huyền Nhất rời đi không lâu, Hàn Giang và Hàn Tuyết cũng tự động rời đi theo. Bên cạnh không còn tai mắt, Thẩm Tòng Lan mới có cơ hội đi đến quán trà đối diện hiệu sách, bảo A Vĩnh đi mời Liên Ba đến gặp mặt.
Không khéo là Liên Ba đã đi ra ngoài thăm Tống phu nhân, không có ở hiệu sách, Thanh Đàn thay Liên Ba tới quán trà.
Trong phòng riêng, Thẩm Tòng Lan nhìn thấy người đi vào là Thanh Đàn thì vẻ mặt hơi thất vọng.
Thanh Đàn thầm buồn cười, chắp tay giải thích: “Thẩm đại nhân, tỷ tỷ đi thăm Tống phu nhân rồi, không có ở nhà. Nếu như đại nhân thấy tiện thì ta có thể chuyển lời với tỷ tỷ, nếu như không tiện thì chi bằng hẹn khi khác. Chờ tỷ tỷ ta quay về ta sẽ nói cho tỷ ấy biết.”
Thẩm Tòng Lan cười nói: “Không có chuyện gì quan trọng cả, cô chuyển lời lại cho nàng ấy thì cũng như nhau. Một là, Hàn Giang và Hàn Tuyết đã đi rồi. Hai là hộp gỗ tiên nhân trạng trên tháp Thanh Thiên đã bị Huyền Nhất chân nhân và Chu Phó sứ mang đi rồi.”
Thanh Đàn ngẩn ra, khó hiểu nói: “Tại sao bọn họ lại muốn mang hộp gỗ đi? Không muốn để dân chúng gửi tiên nhân trạng nữa à?”
Thẩm Tòng Lan nói: “Bọn họ phát hiện ra hộp gỗ có ngăn kép.”
Thanh Đàn lập tức hỏi: “Trong ngăn kép có gì không?”
“Không, nhưng mà đáy hộp có tám chữ.”
Thanh Đàn nghe thấy chữ “Không” thì thầm nghĩ quả nhiên mình đoán đúng rồi, Tiêu Nguyên Thịnh căn bản không gửi tiên nhân trạng. Vi Vô Cực đang lừa nàng, ngăn kép là thật, nhưng mà thư tiên nhân rơi vào ngăn kép là giả.
Thẩm Tòng Lan nói chậm lại: “Khắc là “Án oan rửa sạch, ngọc tỷ hiện thế”.”
Thanh Đàn lập tức bừng bỉnh hiểu ra, thì ra đây là một cái bẫy dùng ngọc tỷ làm mồi nhử. Oan được rửa sạch, chắc chắn là chỉ vụ án tiền dẫn ở Ích Châu năm đó.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Bọn họ mang hộp gỗ dâng lên cho bệ hạ xem.” Thẩm Tòng Lan hiểu rõ cười cười: “Ta đã nhìn ra được rồi. Huyền Nhất và Chu Dịch đến U Thành là để tìm kiếm ngọc tỷ ở tháp Thanh Thiên. Âu Dương Thành đi theo Tiêu Nguyên Thịnh, nói là đi làm chứng nhưng thật ra là để giám sát. Để tránh Tiêu Nguyên Thịnh mượn danh gửi tiên nhân trạng vu oan hãm hại đại thần trong triều. May mà thích khách này là một người vô danh.”
Thanh Đàn vội hỏi: “Đại nhân biết thích khách là ai à?”
Thẩm Tòng Lan nghĩ Thanh Đàn không phải người ngoài, cũng không đến mức để lộ tin tức, bèn nói: “Thích khách Vi Trường Sinh của Tiểu kỹ Vi gia ở Kinh Thành.”
Tiểu kỹ Vi gia! Thanh Đàn kinh ngạc đến mức suýt nữa nói ra mấy chữ này.
Thẩm Tòng Lan nhìn thấy vẻ mặt của Thanh Đàn thì cảm thấy không bình thường: “Cô biết kẻ đó à?”
“Không biết.” Thanh Đàn không nói thật, giải thích: “Ta chỉ kinh ngạc thôi, tiên nhân lại có thể tìm ra được thích khách trong mấy canh giờ ngắn ngủi.”
Thẩm Tòng Lan dặn dò: “Trước khi bắt được thích khách thì không được truyền việc này ra ngoài. Hôm qua Tiêu Nguyên Thịnh đã ra roi thúc ngựa chạy về Kinh Thành, chắc hẳn thích khách đã sớm bị bắt về quy án rồi.”
Thanh Đàn lập tức bảo đảm: “Đại nhân yên tâm. Việc này ngoại trừ tỷ tỷ, ta sẽ không nói ra bên ngoài đâu.”
Thẩm Tòng Lan nhắc nhở: “Mặc dù người của Ngự tiền ti đã rút đi nhưng có lẽ vẫn còn có người âm thầm ở lại, cô bảo Liên Ba làm việc cẩn thận, đừng chọc vào phiền phức.”
“Ta hiểu, ta sẽ chuyển lời cho tỷ tỷ.”
Rời khỏi quán trà, Thanh Đàn đi thẳng đến tiêu cục Phong Vân, hỏi A Tùng thì lại được thông báo là Vi Vô Cực đã đi.
Đi rồi? Thanh Đàn không cần nghĩ ngợi, xoay người đi thẳng đến nhà Lý Hư Bạch. Ban ngày nên nàng không tiện trèo tường vào, càng không thể vượt nóc băng tường, nàng nhẫn nại đứng ngoài cửa chính, ngoan ngoãn gõ cửa.
Bồng Lai mở cửa viện ra, cười tủm tỉm nói: “Mời nhị nương tử vào, lang quân nhà ta bảo ta ở đây chờ. Lang quân nói hôm nay nhị nương tử nhất định sẽ tới tìm lang quân, quả nhiên là thế.”
Nói như vậy, hắn đã biết Vi Vô Cực chạy rồi. Thanh Đàn cười khách sáo, xách váy đi qua bậc cửa cũng không cần Bồng Lai dẫn đường, quen cửa quen nẻo đi đến chỗ ở của Lý Hư Bạch.
Bồng Lai đi theo bên cạnh nàng, nhìn thấy nàng đi đến trước phòng Lý Hư Bạch một cách chuẩn xác, thật sự không nhịn được tò mò hỏi: “Sao nhị nương tử biết phòng của lang quân?”
Thanh Đàn ngoái đầu cười, cố ý nói: “Ban đêm ta đã tới mấy lần rồi, đương nhiên là biết chứ.”
Ban đêm từng tới! Còn tới mấy lần… Vẻ mặt Bồng Lai kinh ngạc.
Lý Hư Bạch trong câu chuyện đã xuất hiện ở cửa phòng, lúng túng gật đầu với Bồng Lai: “Đưa một bình trà ngon lên cho nhị nương tử.”
“Không cần đâu.” Thanh Đàn đưa tay đặt trước ngực Lý Hư Bạch, đẩy hắn vào trong, sau đó trở tay đóng cửa phòng lại, chặn Bồng Lai đang khiếp sợ ở ngoài cửa.
Lý Hư Bạch chân dài, lập tức sải chân lùi lại hai bước, bàn tay chống trên ngực hắn dừng lại giữa không trung.
Thanh Đàn khoanh tay, hơi ngước cằm lên, nhìn chằm chằm vào đồ lừa đảo xinh đẹp như hoa trước mặt, hỏi: “Có phải trước khi Vi Vô Cực chạy đã tới tìm huynh không?”
Lý Hư Bạch bình tĩnh điềm đạm ra dấu mời ngồi: “Cô vẫn nên uống chút trà đi.”
Thanh Đàn chậm rãi người: “Trà thanh nhiệt hạ hỏa hả? Không cần đâu, đánh Vi Vô Cực một trận là cách hạ hỏa tốt nhất.”
Lý Hư Bạch bật cười: “Có phải cô không tìm được Vi Vô Cực cho nên mới tìm ta không?”
Thanh Đàn đi thẳng vào vấn đề: “Vi Trường Sinh là ai? Có phải là tên thật của Vi Vô Cực không?”
Lý Hư Bạch nói: “Là phụ thân của Vi Vô Cực.”
Thanh Đàn kinh ngạc đến mức không nói nên lời, cha Vi im lặng ít nói, vẻ ngoài xấu xí đó sao? Ở Vi gia ba ngày, ông ấy không nói lấy một câu. Trên đường đến đây, nàng thậm chí còn nghi ngờ Vi Trường Sinh là tên thật của Vi Vô Cực, không đoán đến cha Vi.
Tại sao Vi Vô Cực lại phải tự mình gài bẫy, khai cha mình ra? Không phải hắn và Tiêu Nguyên Thịnh cùng một bọn sao?
Thanh Đàn khó mà tin nổi: “Vì sao Vi Trường Sinh phải ám sát Tiêu Nguyên Thịnh? Không, phải nói, vì sao ông ấy và Tiêu Nguyên Thịnh lại cùng nhau diễn vở kịch này?”
Lý Hư Bạch không có chút gợn sóng nào mà nói: “Vì, ông ấy chính là Di Vi.”
Thanh Đàn như nghe thấy tiếng sét đánh, bật thốt lên: “Ông ấy chính là Di Vi ư? Làm sao có thể chứ?”
Thanh Đàn chợt nhớ đến, lúc thử thăm dò Vi Vô Cực ở Vi gia, nàng từng nhắc tới Di Vi, cha Vi chợt ngẩng đầu nhìn nàng. Chẳng lẽ thật sự là ông ấy?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thanh Đàn hít một hơi thật sâu, Di Vi đã dùng ngọc tỷ làm mồi nhử để bày ván cờ này, chứng tỏ Giang Tiến Tửu đoán không sai, ngọc tỷ nằm trong chiếc hộp sắt bị Phật Ly cướp đi. Nếu Vi Trường Sinh chính là Di Vi, vậy thì Vi Vô Cực chính là Phật Ly mà nàng đã tìm suốt mười mấy năm qua.
Chẳng trách ngay từ ban đầu hắn đã biết nàng là Phong Hầu, vì trong cổ mộ, nàng còn nhỏ tuổi không hề đề phòng Phật Ly chút nào. Nàng từng nói với hắn, sư phụ của nàng tên Giang Tiến Tửu là Phong Hầu phủ U Châu.
Lúc nàng đến Sóc Châu tìm kiếm Di Vi, nhất định là Vi Vô Cực từng thấy nàng, dựa vào hình xăm hoa mai trên trán nàng mà nhận ra nàng. Lúc nàng nhận lệnh của Giang Tiến Tửu đi đến U Thành, thân phận Phong Hầu của đám người Giang Tiến Tửu, Trương Khoảng, Vệ Thông cũng theo đó mà bị bại lộ. Cho nên bất kể bọn họ thiết lập bố trí thế nào thì cũng không có cách nào đấu với “tiên nhân”, lúc nào cũng rơi vào thế yếu.
Tên hòa thượng thối này từ nhỏ đã bụng đầy ý xấu, lớn lên lại đùa giỡn nàng xoay vòng vòng. Thanh Đàn giận dữ cắn răng, ánh mắt phun lửa nhìn Lý Hư Bạch chằm chằm: “Hiện tại Vi Vô Cực đang ở đâu?”
Lý Hư Bạch không trả lời, lại nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ lạ khó mà miêu tả được: “Vì sao cô lại gấp gáp tìm hắn như vậy?”
Thanh Đàn tức giận nói: “Vì hắn đã cướp đồ của ta.”
“Có phải là ngọc tỷ không?”
Không chỉ ngọc tỷ mà còn có Thần Lực Đan. Nhưng vừa nghĩ tới Thần Lực Đan, nàng chợt bình tĩnh lại.
Trong cổ mộ nàng đã cứu mạng hắn nhưng ngược lại, hắn cũng coi như là đã cứu nàng một lần. Hắn đã uống Thần Lực Đan thay nàng, nếu không thì người sống không tới ba mươi sáu tuổi là nàng.
Nghĩ đến khuôn mặt phấn chấn tinh thần, tuấn tú sinh động đó của Vi Vô Cực, vẻ giận dữ trên mặt nàng tiêu tan, giọng điệu cũng dịu lại: “Rốt cuộc Vi Trường Sinh là ai? Ông ấy có liên quan gì đến vụ án tiền dẫn năm đó?”
Lý Hư Bạch nhìn nàng bằng một ánh mắt khó xử, trong lòng cảm thấy xoắn xuýt, hắn vừa thích sự thông minh tuyệt đỉnh của nàng nhưng cũng vừa âm thầm đau đầu vì nàng quá thông minh.
Có một số việc thật ra hắn không muốn nói nhưng không nói ra thì cũng sẽ bị nàng đoán được. Chẳng hạn như Tiêu Nguyên Thịnh và hắn cùng bày ra ván cờ này, cũng như thân phận của Vi Trường Sinh quả thật không chỉ là một thích khách.
“Ông ấy là thủ lĩnh Phong Hầu phủ Ích Châu năm đó, ông ấy nhận được mật lệnh bí mật điều tra vụ án tiền dẫn. Triều đình khi tra án đã quen một ngoài sáng một trong tối, bên ngoài thì do Yến Vương Triệu Dực phụ trách điều tra vụ án này. Sau lưng thì Ngự tiền ti lệnh cho Vi Trường Sinh và năm Phong Hầu dưới tay ông ấy cũng đi tra án.”
Thanh Đàn chợt nói: “Thì ra ông ấy đã từng là Phong Hầu, chẳng trách lại ngụy trang giỏi như vậy.”
“Giấy dướng chuyên dụng dùng để in tiền dẫn luôn được triều đình quản lý nghiêm mật. Vì tránh quan viên địa phương lừa gạt cấu kết với nhau, triều đình luôn phái quan viên Kinh Thành đến Ích Châu chuyên quản lý xưởng giấy dướng làm tiền dẫn. Lúc đó người quản lý xưởng tiền dẫn chính là Thái Nguyên.”
“Yến Vương tra ra phụ thân ta cấu kết với quan viên của Tiền dẫn vụ, trộm giấy dướng, tự in tiền dẫn riêng nhưng mà kết quả Phong Hầu điều tra ra lại không phải như thế. Phụ thân ta căn bản không biết rõ tình hình, ngược lại là Thái Nguyên đã phái tâm phúc Lục Bình trà trộn vào Tiền dẫn vụ, uy hiếp lẫn dụ dỗ Liên Hạc khắc riêng khuôn tiền dẫn, đưa ra khỏi Tiền dẫn vụ.”
“Sau khi Vi Trường Sinh mật báo tình hình đã tra được với Ngự tiền ti thì năm thuộc hạ bị hạ độc chết, ông ấy vì luyện một loại bí thuật tên là Khô Mộc Phùng Xuân mà may mắn thoát chết.”
Lý Hư Bạch rất bình tĩnh mà kể hết chân tướng: “Mười mấy năm qua đi, Thái Nguyên đã là Thừa tướng, Yến Vương đã thành Thái tử. Dựa vào sức của mấy người bọn ta thì làm sao có thể lật lại vụ án này được.”
“Cho nên, các huynh chỉ có thể nhờ vào thần lực. Để thần tiên giúp các huynh lật lại bản án.”
“Không sai.” Lý Hư Bạch nói: “Vi Trường Sinh muốn báo thù cho các huynh đệ thân như tay chân, mà ta cũng muốn đính chính thanh danh cho phụ thân ta, đòi lại công bằng cho gần trăm mạng người vô tội bị chôn cùng.”
“Tại sao Tiêu Nguyên Thịnh lại phải giúp ông ấy?”
“Người Tiêu Nguyên Thịnh muốn giúp là ta.”
Thanh Đàn ngẩn ra.
Lý Hư Bạch nói: “Phụ thân hắn là bạn tốt của phụ thân ta. Sau khi cha mẹ mất, ta đã đi đến Sóc Châu, lớn lên cùng với hắn.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]