Thật ra Thanh Đàn đã lừa Lý Hư Bạch. Lâm thị không hề đồng ý cho nàng và Lý Hư Bạch cùng đi đến Kinh Thành vì nàng bị đánh lén, trúng độc, cực kỳ nguy hiểm trong lần ra ngoài thành tế bái Sở Trường Hà. Đến bây giờ trong lòng bà vẫn còn sợ hãi, lo lắng kẻ xấu chưa từ bỏ ý định, sẽ tiếp tục ra tay với Thanh Đàn.
Thanh Đàn hiểu sự lo lắng của Lâm thị, dỗ dành bà nói: “Tỷ tỷ đã bảo An thúc gặp người khác thì cứ nói con không nhớ được chuyện lúc nhỏ rồi. Nếu như tặc nhân tin thì tốt, nếu không tin thì sớm muộn gì cũng sẽ đợi cơ hội diệt trừ con. Ngày nào chưa bắt được hắn thì ngày đó con chưa an toàn. Lần này xuất hành thật ra là một chiêu dụ rắn ra khỏi hang. Sư phụ sẽ mang theo mấy vị tiêu sư âm thầm đi theo con, nếu như tặc nhân chưa từ bỏ ý định, lại ra tay với con nữa thì người của sư phụ sẽ nhân cơ hội bắt lấy tặc nhân rồi giao cho quan phủ.”
Đương nhiên lời này cũng là giả, nàng căn bản không cần Giang Tiến Tửu âm thầm bảo vệ nhưng nói như vậy thì Lâm thị mới có thể an tâm thả cho nàng đi ra ngoài.
Lâm thị nói: “Vậy bảo bọn họ đi gần con một chút, tốt nhất là để sự phụ con trốn trong xe ngựa ấy.”
Thanh Đàn bật cười: “Mẹ yên tâm, võ công của con rất tốt, chẳng qua là lần trước trúng độc nên mới để tặc nhân chạy mất thôi.”
Vì chứng minh lời mình nói, nàng hái một bông hoa mai vàng từ bình hoa trên bàn, tiện tay ném ra khỏi cửa sổ, đóa hoa mai nhẹ nhàng bay ngược gió, đập vào băng đá dưới mái hiên.
Một tiếng “coong” giòn tan vang lên, tảng băng rơi xuống, vỡ tung thành những mảng vụn băng óng ánh.
Một bông hoa lại có thể biến thành ám khí đánh rơi cả tảng băng! Lâm thị, Liên Ba, Thư Hương và Mặc Hương nhìn tới trợn tròn mắt, lộ ra biểu cảm khiếp sợ.
Thanh Đàn cười nhẹ nhàng nói: “Lần này mẹ không lo nữa chứ.”
Lâm thị thở phào nhẹ nhõm, trêu ghẹo nói: “Mẹ lo cho Lý Hư Bạch.”
Thanh Đàn nghịch ngợm nhăn mũi: “Lo con bắt nạt hắn hả?”
Lâm thị yêu thương véo chiếc mũi ngọc của nàng: “Từ nhỏ con đã ngang ngược, tỷ tỷ con cái gì cũng nhường con, che chở cho con, đó là vì các con là người thân. Người ngoài thì không được, con bắt nạt người ta thì người ta sẽ chạy mất đó.”
Thanh Đàn mỉm cười: “Con sẽ không bắt nạt hắn đâu.”
Mới lạ đấy.
Cho dù đã tận mắt nhìn thấy võ công của Thanh Đàn, Lâm thị vẫn không yên tâm, sắp xếp An Tiểu Hổ cùng đến Kinh Thành, lỡ như có việc gì thì thêm một người là thêm một sự giúp đỡ.
Sáng sớm hôm sau, Bồng Lai đánh xe đến cửa hiệu sách đón Thanh Đàn và An Tiểu Hổ.
Thanh Đàn lên xe, cười chúm chím chào buổi sáng Lý Hư Bạch.
Lý Hư Bạch giữ tư thế ngồi ngay ngắn, khách sáo nhưng không mất lịch sự mà hơi cong môi, dùng tay ra dấu mời, lúc vung tay áo thì có mùi đàn hương dễ chịu, nhàn nhạt tỏa ra.
Thanh Đàn yêu kiều như hoa nhìn hắn: “Mẹ ta đã chuẩn bị hai lò sưởi tay, sợ chúng ta đi đường lạnh.” Nói xong thì nhét một lò vào lòng hắn. Lý Hư Bạch thấy thế thì vội đưa hai tay đang đặt trên đầu gối một cách nghiêm túc nhận lấy, thế là Thanh Đàn thuận thế thăm dò ngực hắn, quả thật không có nội lực.
Lý Hư Bạch bị chạm vào ngực, khuôn mặt trắng trẻo của hắn ửng đỏ, lúng túng cầm lò sưởi tay và không biết nên nhìn đi đâu.
Thanh Đàn liếc mắt nhìn về phía Bồng Lai đang đánh xe, liệu có phải là hắn ta không? Giang Tiến Tửu nói Bồng Lai và Thường Tiếu có võ công nhưng võ công thế nào thì nàng chưa từng thăm dò.
Xe ngựa chạy ra khỏi thành, chạy lên đường lớn hướng về phía Kinh Thành. Thanh Đàn làm bộ lo lắng mở đầu câu chuyện: “Lần trước ta cùng tỷ tỷ và mẹ ra khỏi thành gặp phải đạo tặc, không biết lần này có gặp không.”
Lý Hư Bạch vì phá vỡ sự xấu hổ mà tiếp lời rất nhanh: “Chắc là sẽ không đâu.”
Thanh Đàn mỉm cười nhìn hắn: “Nếu như gặp phải đạo tặc, ta sẽ bảo vệ Lý đại phu.”
Lý Hư Bạch nghiêm mặt nói: “Nếu như thật sự có giặc cướp, nhị nương tử hãy bảo vệ chính mình. Không cần lo cho ta.”
Thanh Đàn quở mắng: “Như vậy sao được, huynh cùng ta đi đến Kinh Thành, ta đương nhiên phải bảo vệ huynh thật tốt.”
Lý Hư Bạch nhìn sang chỗ khác: “Bồng Lai biết võ.”
Thanh Đàn thuận thế hỏi: “Võ công của hắn cao lắm sao?”
Lý Hư Bạch chân thành nói: “Ta không biết võ, cho nên trong mắt ta, võ công của hắn rất cao.”
Thanh Đàn hỏi một câu một cách tự nhiên: “Vậy ta tìm cơ hội so tài với Bồng Lai một chút, Lý đại phu không có ý kiến chứ?”
Lý Hư Bạch suy nghĩ một chút: “Hay là đừng đi, lỡ như làm nhị nương tử bị thương thì không hay.”
Thanh Đàn mỉm cười: “Bị thương cũng không sao. Lý đại phu sẽ chữa trị cho ta mà.”
Lý Hư Bạch im lặng cúi đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ kiểu “Dù sao ta cũng khuyên rồi, tùy cô vậy”.
Thanh Đàn thầm buồn cười, một lúc sau hỏi: “Sao Lý đại phu không nói gì?”
Lý Hư Bạch dùng tay sờ ấn đường, trong lòng lặng lẽ thở dài: “...”
Thanh Đàn nín cười, cố ý nói: “Có phải ta sỗ sàng quá rồi không.”
Lý Hư Bạch không hề nói phải, nhưng mà khuôn mặt đã trả lời bằng biểu cảm “Cô cũng biết vậy à”.
“Huynh rất giống một người ta quen biết.” Thanh Đàn chợt mở miệng, muốn nhìn ra được sơ hở từ thần sắc của Lý Hư Bạch.
Đáng tiếc là khuôn mặt hắn không hề có vẻ chấn động và khác thường, chỉ là khó hiểu nhìn nàng.
Thanh Đàn nhìn vào mắt hắn: “Lý đại phu lòng dạ từ bi, thích làm việc thiện, lại không gần nữ sắc, rất giống người xuất gia. Chắc là trước kia từng làm hòa thượng à?”
Lý Hư Bạch trả lời rất thẳng thắn: “Không.”
Ánh mắt Thanh Đàn sáng rực: “Thật không?”
Lý Hư Bạch thản nhiên nhìn lại: “Thật.”
Phản ứng kín kẽ không một lỗ hổng.
Thanh Đàn đã quen động tay, nhìn khuôn mặt khôi ngô tuấn tú động lòng người nhưng không có chút gợn sóng nào trước mặt thì nàng thật sự muốn trói hắn lại, lấy roi da ra, thẳng thắn dứt khoát đe dọa ép hỏi một phen, nhưng hình như có chút nóng vội quá… Nhịn thêm chút đã.
Nàng ngăn chặn tiểu ác ma trong lòng, lựa chọn nhắm mắt nghỉ ngơi. Lời nói khách sáo, nho nhã thật sự là mệt tim.
Bồng Lai đánh xe, bốn người bình an vô sự đến được Kinh Thành, xếp hàng ngoài Đức Thắng Môn chờ vào thành.
Thanh Đàn xuống xe, kéo duỗi lưng eo. Ở quán trà bên tường thành, ông già kể chuyện kia vẫn đang kể về tiên nhân trạng trên tháp Thanh Thiên, người nghe kể chuyện còn nhiều hơn vài ngày trước đó.
Thanh Đàn rảnh rỗi không có việc gì làm, khoanh tay đứng bên cạnh nghe say sưa ngon lành, đột nhiên trên đường lớn truyền đến một hồi âm thanh như sấm đánh.
Mọi người đều bị tiếng vó ngựa làm kinh động quay đầu nhìn quanh chỉ thấy từ xa xa là một mảng bụi vàng bay mù mịt, mấy chục con ngựa cao to chạy về phía cổng thành. Không bao lâu sau, đội nhân mã này đến trước mặt mọi người, họ đều mặc trang phục giống nhau, mũ chiến đấu và áo giáp, bên eo đeo trường đao. Trên áo giáp có hai chữ “Bắc Đình”. Đám người vừa rồi còn hò hét ầm ĩ, giờ phút này đột nhiên trở nên lặng ngắt như tờ. Đao kiếm và áo giáp, đối với dân chúng tay không tấc sắt mà nói thì tự có một loại uy hiếp và áp bách vô hình. Dân chúng chờ vào thành đều tự giác né tránh ra sau nhường đường cho đội nhân mã này.
Người đi đầu ngồi thẳng trên lưng ngựa, thân hình thẳng tắp, bên hông treo một tấm bài đầu hổ, đây là lệnh bài của quan nhị phẩm.
Lý Tầm, người dẫn binh bảo vệ cổng thành, thấy rõ tướng mạo người tới thì vội vàng bước nhanh tiến lên, chắp tay hành lễ: “Cung nghênh Sứ quân. Bởi vì cấp trên có lệnh, mọi người vào thành đều cần đăng ký danh sách.”
Người đàn ông được gọi là Sứ quân còn chưa lên tiếng, phó tướng bên cạnh đã tức giận nói: “Sứ quân phụng mệnh vào kinh báo cáo công tác, ngài mang theo toàn là thân vệ phòng thủ, còn phải đăng ký danh sách sao?”
Lý Tầm cười theo: “Là lệnh của cấp trên, hạ quan không dám làm trái.”
Tiêu Nguyên Thịnh đưa tay ngăn người bên cạnh lại, giọng nói hơi có vẻ mệt mỏi: “Báo danh sách lên đi.”
“Đa tạ Sứ quân.” Lý Tầm vô cùng cung kính: “Xin sứ quân chờ một chút để hạ quan đăng ký danh sách ạ.”
Thanh Đàn nghe thấy danh xưng Sứ quân này thì không khỏi tò mò đây là vị Tiết độ sứ nào, thế là đi đến phía trước âm thầm nhìn qua. Hai chữ “Bắc Đình” trên áo giáp cho thấy đây là Bắc Đình quân, do Sóc Châu Tiết độ sứ quản thúc.
Thì ra đây là Sóc Châu Tiết độ sứ, Tiêu Nguyên Thịnh. Để tìm kiếm Di Vi mà nàng đã ở Sóc Châu một năm, cũng từng nghe đến danh tiếng của vị Tiết độ sứ này, không ngờ hôm nay lại vô tình gặp được ở đây.
Tiêu Nguyên Thịnh là con trai độc nhất của Tiết độ sứ tiền nhiệm, Tiêu Vinh. Sau khi Tiêu Vinh chết trận, hắn thừa kế tước vị của phụ thân, lên làm Tiết độ sứ. Biên quan nhiều gió, chiến sự không ngừng, hắn và Lý Hư Bạch là người cùng lứa nhưng trông lại lớn hơn Lý Hư Bạch mấy tuổi, mày kiếm mắt sâu, có loại khí thế không giận mà uy.
Lý Tầm dùng tốc độ nhanh nhất trong đời để đăng ký danh sách rồi cười nói: “Mời Sứ quân vào thành.”
Tiêu Nguyên Thịnh hơi gật đầu, thúc vào bụng ngựa, dẫn theo thủ hạ thân vệ vào thành.
Tiếng vó ngựa dần đi xa, dân chúng chờ hai bên lại bắt đầu đăng ký vào thành. Đến lượt xe ngựa của Lý Hư Bạch, người giữ cổng thành kiểm tra qua, lại thấy trong xe ngựa không giấu người thì nhanh chóng cho đi.
Vào trong thành, ngựa xe như nước, đế đô phồn thịnh giăng đèn kết hoa giống như một bức tranh nổi bật, chậm rãi bày ra.
Thanh Đàn im lặng nhìn chằm chằm dòng người trên phố, Tết Nguyên tiêu là lúc Kinh Thành náo nhiệt nhất, rất nhiều gánh hát mãi nghệ giang hồ đều sẽ chạy đến Kinh Thành kiếm cơm. Đặng Thọt đã đến Kinh Thành, mặc dù không biết bây giờ ông ta ở nơi nào nhưng vào ngày Tết Nguyên tiêu thì chắc chắn ông ta sẽ xuất hiện ở hoàng thành Ngự Hà.
Điều khiến Thanh Đàn thầm kinh ngạc chính là Bồng Lai dường như rất quen thuộc Kinh Thành. Hắn không hề hỏi đường mà đánh đi thẳng đến một con phố phồn hoa ở phía đông thành. Lý Hư Bạch vén rèm lên, nhìn con đường đối diện, nói với Thanh Đàn: “Cửa hàng bán cơ quan nằm trên con phố này.”
Thanh Đàn cười cười không nói, xem ra hắn không lừa nàng. Hắn thật sự đã mua cơ quan ở Kinh Thành.
Khi xe ngựa dừng lại. Thanh Đàn xuống xe, đứng sau lưng Lý Hư Bạch, ngẩng đầu nhìn cửa hàng tên “Tiểu kỹ Vi gia” không hề bắt mắt trước mặt.
Chủ của cửa hàng này cũng thật khiêm tốn, lại đặt một cái tên khó hiểu như vậy, chẳng trách làm ăn không tốt, vô cùng vắng vẻ.
Thanh Đàn đi theo sau Lý Hư Bạch vào cửa hàng, kỳ lạ là trong cửa hàng trống không, không có bài trí gì chỉ có một người làm khoảng mười lăm mười sáu tuổi đang ngủ gà ngủ gật.
Lý Hư Bạch hắng giọng một tiếng, khách sáo hỏi: “Ông chủ nhà ngươi có đây không?”
Người làm thuê dụi mắt, mờ mịt nhìn Thanh Đàn, lại nhìn Lý Hư Bạch: “Ngài hỏi ông chủ lớn hay ông chủ nhỏ?”
Bồng Lai tiến lên nói: “Bọn ta muốn mua một Khán Gia Tước.”
“Ồ, vậy thì phải tìm ông chủ nhỏ rồi.” Người làm thuê lộ vẻ khó xử gãi đầu: “Ông chủ nhỏ đã đi ra ngoài nhiều ngày rồi, không biết khi nào về.”
Thanh Đàn nói: “Cứ phải tìm ông chủ nhỏ mới được sao?”
Người làm thuê gật đầu: “Đúng vậy, Khán Gia Tước là cơ quan do ông chủ nhỏ làm ra. Ông chủ lớn không biết làm.”
“Ai tìm ta đó.” Đúng lúc này, một người trẻ tuổi phong lưu phóng khoáng đi từ bên ngoài vào, dưới hàng mi dài đen nhánh là một đôi mắt cười, đa tình.
Người làm thuê vội vàng đứng lên, vẻ mơ ngủ trên mặt mất sạch: “Ông chủ, hai vị này muốn mua Khán Gia Tước.”
Người trẻ tuổi mặt mày hớn hở chắp tay với Lý Hư Bạch và Thanh Đàn: “Tại hạ là Vi Vô Cực.”
Thanh Đàn nhìn đôi mắt đẹp đẽ của Vi Vô Cực, không nhịn được nhìn sang Lý Hư Bạch, thầm nghĩ đôi mắt hoa đào của hắn ta thật sự uổng công mọc ra rồi, vẻ phong tình phong lưu đều bị một khuôn mặt đứng đắn vô dục vô cầu chèn ép.
Vi Vô Cực mặt tươi như hoa nói: “Ôi chao, hai người thật đúng là có mắt nhìn, Khán Gia Tước là tác phẩm đắc ý nhất của ta đó. Ta dám nói là dù trước kia hay sau này cũng không có ai làm được nó đâu. Ngay cả người lão luyện cơ quan như cha ta cũng phải chịu thua, trên giang hồ không có tiệm thứ hai đâu.”
Thanh Đàn hơi mỉm cười nhìn hắn ta khoác lác. Có điều nói đúng với lương tâm thì cái cơ quan tên là Khán Gia Tước này cũng rất trâu bò. Nó làm mu bàn tay nàng rách một lớp da, bây giờ vẫn chưa lành đâu.
Nàng hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Đôi mắt Vi Vô Cực sáng lên nhìn nàng: “Là nữ lang muốn mua sao?”
Thanh Đàn gật đầu.
Vi Vô Cực nghiêm mặt nói: “Tám mươi lượng bạc.”
Thanh Đàn hít vào một hơi, đang muốn nói “Ngươi muốn ăn cướp thì nói thẳng ra đi. Không cần phải vòng vo như thế làm gì”. Bồng Lai đã không nhịn được mà lên tiếng trước: “Sao lần trước ngươi đòi lang quân nhà ta một trăm lượng?”
Vi Vô Cực nghiêm mặt: “Ta bán cho nữ lang đương nhiên phải lấy rẻ hơn một chút rồi.”
Bồng Lai chán nản. Đây là đạo lý quỷ quái gì vậy.
Thanh Đàn vô cùng đồng cảm nhìn Lý Hư Bạch, thì ra không chỉ có mua cao dưỡng mới coi tiền như rác mà mua cơ quan cũng bị chém.
Vi Vô Cực lại lập tức tươi cười hỏi Thanh Đàn: “Nữ lang ở Kinh Thành sao?”
“U Thành.”
“Vậy thì cũng không xa, ta không thu lộ phí.”
Bồng Lai tức giận nói: “Vậy sao lần trước ngươi lại thu lộ phí hai mươi lượng.”
Vi Vô Cực liếc mắt nhìn Bồng Lai: “Ta bằng lòng đi một chuyến giúp vị nữ lang này, ngươi quản được sao?”
Bồng Lai giận dữ nghiến răng nhưng lại không thể làm gì.
Thanh Đàn nói cho Vi Vô Cực biết chi tiết: “Tám mươi lượng mắc quá. Hơn nữa, ta cũng không mang theo nhiều bạc như vậy.”
Vi Vô Cực nói: “Nữ lang mang theo bao nhiêu?”
“Hai mươi.”
“Vậy thì hai mươi đi.”
Lý Hư Bạch tốn một trăm hai mươi lượng, đến lượt Thanh Đàn thì chỉ tốn số lẻ! Bồng Lai tức giận đến mức sắp ói cả máu. Hắn nhìn vẻ mặt im lặng chịu lỗ của Lý Hư Bạch, miễn cưỡng nuốt lại một đống lời chửi đổng. Lang quân đã làm người tiêu tiền như nước, không thể đâm thêm dao vào trái tim lang quân nữa.
Nói chuyện giá cả xong, Vi Vô Cực đi đến phía sau cửa hàng lấy đồ.
Thanh Đàn ngẩng đầu nhìn tên tiệm “Tiểu kỹ Vi gia”, không nhịn được mà buồn cười, khiêm tốn con khỉ khô, khoác lác đến mức hận không thể khoe đến tận trời rồi này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]