Chương trước
Chương sau
Lâm thị lấy lại bình tĩnh từ sự kinh ngạc, bà chợt ý thức được Cao Vân Thăng chết đột ngột, hắn lại còn là hung phạm giết người nên nhất định phải để mọi người biết hắn đã hòa ly với Liên Ba trước khi tin tức về cái chết của hắn truyền ra, để tránh Liên Ba bị liên lụy và bị người ta nói ra nói vào.

Việc này không nên chậm trễ, bà lập tức nói với Thanh Đàn: “Con lập tức đi tìm An thúc, bảo ông ấy đi nói với hàng xóm láng giềng là Liên Ba và Cao Vân Thăng đã hòa ly, không cần phải nói là mới hòa ly vào sáng nay, chỉ bảo ông ấy nhanh chóng truyền tin đi.”

Thanh Đàn mỉm cười gật đầu: “Vẫn là mẹ suy nghĩ chu đáo.”

Lúc nàng đi đến tiền viện, trong lúc vô tình ngẩng đầu thì nhìn thấy một góc áo của Liên Ba lộ ra khỏi cửa phòng đang hé mở của Thường Phúc.

Lạ thật, rõ ràng vừa rồi nàng ấy nói là đi tìm An Tiểu Hổ nhưng sao giờ lại ở trong phòng làm việc của Thường Phúc? Thanh Đàn nhanh nhẹn tránh đi, nàng lập tức trốn phía sau cổng tròn, không để Liên Ba phát hiện.

Liên Ba đi ra khỏi phòng, vô cùng cẩn thận quan sát xung quanh, chính hành động này đã khiến Thanh Đàn sinh lòng nghi ngờ.

Nếu như nàng ấy và Thường Phúc không có bí mật gì thì vì sao phải nhìn ngó xung quanh xem có ai phát hiện ra hay không? Chẳng lẽ, người truyền tin cho Liên Ba trong hiệu sách là Thường Phúc?

Thanh Đàn không tự chủ được mà nghĩ đến Lý Hư Bạch. Thường Phúc và quản gia Thường Tiếu của Lý Hư Bạch là huynh đệ ruột, mà hôm nay Lý Hư Bạch cũng trùng hợp xuất hiện bên cạnh sông Minh Nguyệt. Trong chuyện này chẳng lẽ có liên quan gì sao?

Chẳng mấy chốc, tin tức Cao Vân Thăng thuê người giết người, sự việc đã bại lộ nên sợ tội tự vẫn đã truyền ra khắp đường phố. Mọi người đều cảm thấy may mắn thay cho đại nương tử của hiệu sách Khê Khách vì đã cắt đứt quan hệ trước khi Cao Vân Thăng xảy ra chuyện, nếu không Liên Ba sẽ trở thành quả phụ, gia quyến của tội nhân.

Vương thị nghe được tin Cao Vân Thăng nhảy sông chết thì đầu tiên là đau lòng đến ngất đi. Lúc bà ta tỉnh lại thì suy nghĩ thấy chuyện không bình thường. Vì trước khi đến hiệu sách Khê Khách, Cao Vân Thăng đã bàn bạc với Vương thị là Liên Ba không lấy ra ba mươi ngàn lượng thì đừng hòng hòa ly, tạm thời gom chưa đủ thì lấy khế đất thế chấp.

Bây giờ bên ngoài đều đang đồn Liên Ba và Cao Vân Thăng đã hòa ly, nếu như Liên Ba không đưa bạc, Cao Vân Thăng làm sao có thể đưa thư hòa ly cho nàng ta chứ?

Nếu như con bà đã lấy được số tiền lớn thì sao không chạy trốn? Rời khỏi U Thành trốn mấy năm trước, làm sao đến mức muốn tự sát chứ? Cho dù con bà muốn tự sát thì cũng nên đưa bạc về nhà mới đúng. Cao Vân Thăng vẫn rất hiếu thuận với mẹ già mà.

Vương thị suy đi nghĩ lại, cố nén bi thương, giữ vững tinh thần đi đến huyện nha kêu oan, một mực chắc chắn Cao Vân Thăng không phải nhảy sông tự vẫn mà là bị người ta sát hại cướp tiền, vì số bạc lớn mà Sở gia cho Cao Vân Thăng không thấy bóng dáng đâu.

Mặc dù có mấy người làm chứng là Cao Vân Thăng chết vì nhảy sông tự tử, nhưng Vương thị đánh trống kêu oan trước nha môn đã thu hút dân chúng vây xem, bàn tán. Thẩm Tòng Lan cũng không thể không phái người đến hiệu sách hỏi Liên Ba và Lâm thị xem có việc này hay không.

Thanh Đàn thật sự không nghĩ tới Vương thị vẫn còn mặt mũi nói ra chuyện đe dọa nhà thông gia đưa ba mươi ngàn lượng, quả nhiên là vừa tham vừa ngu. Có điều Vương thị là người hiểu rõ Cao Vân Thăng nhất, bà ta cũng không tin hắn sẽ nhảy sông tự vẫn. Việc này khiến nàng thêm nghi ngờ cái chết của Cao Vân Thăng, rốt cuộc có phải do người khác làm ra hay không?

Đúng lúc Giang Tiến Tửu và Trương Khoảng thả tín hiệu ở quán trà. Sau khi ba người gặp mặt, Thanh Đàn hỏi Giang Tiến Tửu trước xem hôm nay phái người theo dõi Liên Ba có thu hoạch gì không.

Giang Tiến Tửu nói: “Không thấy bất cứ sự khác thường nào, nàng ấy cũng chưa từng tiếp xúc với ai khả nghi cả. Người trong hiệu sách tiếp xúc với người ngoài nhiều nhất là An Tiểu Hổ và cha hắn. Lão An suốt ngày ở trong cửa hàng, hình như không hay ra ngoài, An Tiểu Hổ thường xuyên bị phái đi ra ngoài làm chân chạy. Thầy đã phái người theo dõi An Tiểu Hổ hai ngày cũng không thấy khác thường.”

Thanh Đàn lắc đầu: “Không phải là cha con An thúc. Con nghi ngờ người trong hiệu sách truyền tin cho Liên Ba là thợ khắc Thường Phúc.”

“Thường Phúc ư?” Giang Tiến Tửu hỏi: “Vậy Thường Phúc lấy thông tin từ đâu?”

Thanh Đàn nhìn hai người: “Liệu có phải là Lý Hư Bạch không? Quản gia của hắn chính là huynh đệ của Thường Phúc.”

Giang Tiến Tửu hắng giọng: “Có phải vì con nghi ngờ hắn là Phật Ly, cho nên đã suy đoán dựa trên những phán đoán sẵn có không?”

Thanh Đàn khẽ nói: “Đương nhiên là không phải.”

“Hôm nay con đã gặp Lý Hư Bạch ở bên sông Minh Nguyệt. Hắn nói mình đi khám bệnh tại nhà rồi đi ngang qua, hơn nữa còn cứu chữa cho Cao Vân Thăng nữa mà.”

Giang Tiến Tửu gật đầu: “Sau đó thì sao?”

Thanh Đàn dùng ngón tay thấm ít nước trà, vẽ mấy đường lên bàn, ra hiệu cho Giang Tiến Tửu và Trương Khoảng nhìn: “Ở quán trà bên bờ sông, vị trí cạnh cửa sổ đúng lúc có thể nhìn thấy cây cầu nơi Cao Vân Thăng nhảy xuống. Hai vị khách uống trà và người ngư dân vớt hắn lên vẫn luôn chắc chắn mình tận mắt nhìn thấy Cao Vân Thăng tự nhảy xuống sông, nhưng con luôn cảm thấy Cao Vân Thăng không giống như người sẽ tự sát. Cho nên con đã đi đến quán trà bên sông, muốn hỏi khách uống trà trong mấy phòng riêng gần cửa sổ xem có nhìn thấy thứ gì khác không. Không ngờ rằng, người hầu trà nói Lý Hư Bạch thế mà đã từng ngồi trong phòng riêng gần cửa sổ của quán trà.”

Giang Tiến Tửu nói: “Việc này cũng rất bình thường mà, khám bệnh cho người ta nên đi ngang qua quán trà, mệt rồi thì vào trong đó uống chén trà nghỉ ngơi.”

Thanh Đàn cười nhạt: “Nhưng mà có chút không bình thường. Nếu hắn đã muốn cứu người, vì sao hắn lại đi ra muộn hơn những người khác chứ?”

Trương Khoảng: “Hay là hắn không nhìn thấy?”

Thanh Đàn từ chối cho ý kiến, tiếp tục nói: “Con đã đi xem cây cầu đó. Mặc dù trời rét lạnh nhưng trên cầu không hề kết băng. Cao Vân Thăng rõ ràng là muốn đi đến nhà A Phù. Chỗ hắn rơi xuống rất gần nhà A Phù, đi qua cây cầu đó rồi đi thêm hai ba trăm bước là đến. Không có lý nào hắn sắp tới rồi mà lại chợt nghĩ quẩn nhảy sông. Cho nên con nghi ngờ có người dùng ám khí tấn công khiến hắn rơi xuống nước. Mà mấy phòng riêng gần cửa sổ đó chính là vị trí tuyệt hảo.”

Giang Tiến Tửu nói: “Ám khí? Nhưng mà sau khi rơi xuống nước hắn không hề giãy giụa xin giúp đỡ. Chẳng lẽ ám khí đánh trúng huyệt câm của hắn? Khiến hắn không có cách nào phát ra tiếng được?”

Trương Khoảng nói: “Nhưng mà ám khí đánh trúng hắn thì chắc chắn sẽ để lại vết thương chảy máu, hắn không sợ bị Ngỗ tác khám nghiệm tử thi nhìn ra sao?”

Giang Tiến Tửu nói: “Vậy thì phải xem là ám khí gì. Loại ám khí như phi tiêu, khi đâm vào người thì chắc chắn sẽ bị người ta nhìn ra vết thương, nếu là vật cứng như đá thì sẽ không có vết thương chảy máu. Có điều, sau khi đánh cho hắn rơi xuống thì có lẽ vật cứng sẽ rơi trên cầu.”

Thanh Đàn: “Tuyệt đối không phải là đá, nếu không thì sẽ bị người ta trông thấy Cao Vân Thăng bị đồ đập vào. Nhất định là thứ gì đó cực kỳ nhỏ, mắt thường gần như không nhìn ra được.”

Ánh mắt Trương Khoảng chợt sáng lên: “Ta từng nhìn thấy một vị cao nhân võ lâm, dùng băng giết người. Sau khi xong chuyện băng sẽ tan thành nước, thần không biết quỷ không hay. Bây giờ trong thời tiết này đúng lúc là mùa có băng.”

Giang Tiến Tửu cười khổ: “Vậy thì cần phải có nội lực vượt trội mới có thể làm được, chỉ dựa vào Lý Hư Bạch à?”

Trương Khoảng lại nói: “Người mặc áo đen đánh lén Thanh Đàn có lẽ có thể làm được. Liệu có phải là Lý Hư Bạch giấu người áo đen đó trong phòng riêng không?”

Thanh Đàn lắc đầu: “Ta đã hỏi người hầu trà rồi, trong phòng riêng chỉ có một mình Lý Hư Bạch thôi.”

Giang Tiến Tửu và Trương Khoảng nhìn nhau, vấn đề lại quay về chỗ khiến người ta nghĩ không thông nhất, mặc dù Lý Hư Bạch không hề nho nhã yếu ớt nhưng lại là người không có nội lực, trong mắt người tập võ giống như một “cô gái nhu nhược yếu đuối”.

Giang Tiến Tửu bất đắc dĩ gãi đầu: “Cao Vân Thăng có thể thật sự nhảy sông tự vẫn mà.”

“Nhảy sông tự vẫn thì sao phải đi xa như vậy? Chết ở gần nhà A Phù để khiến lương tâm nàng ta bất an cả đời à?” Thanh Đàn buồn cười nói: “Cao Vân Thăng sẽ không phải là kiểu người nặng tình như vậy đâu?”

“Vậy thì là ai được? Dù sao cũng không thể nào là Lý Hư Bạch đâu. Hắn không có nội lực, không thể bắn ám khí được,” Trương Khoảng nói được một nửa thì chợt khựng lại, dùng sức chớp mắt: “Nếu như lúc đó Cao Vân Thăng chưa chết, Lý Hư Bạch cũng không cứu sống hắn mà là làm cho hắn chết hẳn thì sao?”

Thanh Đàn đầu tiên là ngẩn ra, phút chốc cười lên: “Xuyên ca quả nhiên là suy nghĩ mới lạ. Ta chưa từng nghĩ đến điểm này. Lý Hư Bạch lo hắn chưa chết, lại châm cho hắn mấy châm để hắn chết hoàn toàn ư? Nhưng Lý Hư Bạch không có nội lực, còn ở ngay trước mặt mọi người, mấy cây kim bạc đó cũng có thể giết người sao?”

“Hạ độc trên kim?”

“Kim bạc có độc thì sẽ đổi màu đó Trương Đại Xuyên.” Giang Tiến Tửu nhìn chằm chằm Trương Khoảng: “Hôm nay ngươi ngủ nhiều quá à? Nếu chết vì độc thì ngỗ tác cũng sẽ khám ra được.”

Trương Khoảng vò đầu cười xấu hổ.

Thanh Đàn nghiêm mặt nói: “Nói chung là con nghĩ Lý Hư Bạch có chỗ khả nghi. Con định tối nay đến nhà hắn một chuyến.”

“Buổi tối hắn ở nhà mà.”

“Đi ban ngày thì sẽ bị người ta nhìn thấy, cho nên cần sư phụ bỏ ra chút bạc mời hắn ra ngoài.”

Nghe đến bạc, Giang Tiến Tửu không tự chủ được mà giật giật khóe miệng.

Thanh Đàn: “Sư phụ, lần trước hắn đã cứu mạng đồ đệ của thầy, sư phụ vẫn chưa cảm ơn hắn đó. Chi bằng tối nay mời hắn đi quán rượu uống một bữa đi.”

Giang Tiến Tửu nghĩ đến khuôn mặt xa cách ngàn dặm đó của Lý Hư Bạch, do dự nói: “Có khi nào hắn không chịu đi không?”

“Con tin tưởng sư phụ uốn ba tấc lưỡi chắc chắn có thể mời được hắn, nếu thật sự không được thì cứ kéo hắn đi. Sư phụ dùng sức mạnh với hắn thì không phải là mười phần chắc chín à.”

Giang Tiến Tửu: “...”

Thanh Đàn nghiêm mặt: “Đúng rồi, sư phụ, thầy còn phải tốn một số bạc nữa.”

Giang Tiến Tửu nhức nhối nhíu mày: “Còn chuyện gì nữa?”

“Cao Vân Thăng từng bàn bạc với Vương thị là Sở Liên Ba không đưa cho hắn ba mươi ngàn lượng bạc thì hắn tuyệt đối sẽ không hòa ly với Liên Ba. Nhưng lúc Cao Vân Thăng chết, trên người vừa không có ngân phiếu vừa không có khế đất. Vương thị cực kỳ tham tiền giống như con trai bà ta, đã đi đến quan phủ khóc rống, nói Cao Vân Thăng bị người ta cướp tiền sát hại tính mạng.”

Trương Khoảng khinh thường nói: “Bà già này cũng thật tham lam, nói ra mà không sợ mất mặt, xấu hổ.”

Thanh Đàn: “Liên Ba đã cắt đứt qua hệ với Cao gia, Cao Vân Thăng cũng đã chết, bây giờ Vương thị đã mất đi chỗ dựa, nhất định là càng thấy tiền càng sáng mắt. Sư phụ hãy tìm người đi nói Vương thị lên tháp Thanh Thiên gửi tiên nhân trạng, xin tiên nhân tra ra hung thủ sát hại Cao Vân Thăng.”

“Nếu như bà già này sợ đau không chịu đi thì sao?”

“Vương thị tham tiền. Chỉ cần sư phụ cho bà ta bạc, bà ta nhất định sẽ đồng ý.”

Thanh Đàn chậm rãi nói: “Đợi Vương thị gửi tiên nhân trạng, chúng ta sẽ treo đầu dê bán thịt chó, dùng một bức thư dính độc đổi lấy tiên nhân trạng của Vương thị. Trên thư viết là thư này có độc, chỉ có Xuyên ca có thể giải. Ép tên lấy thư đi tìm Xuyên ca lấy thuốc giải.”

Giang Tiến Tửu vô cùng kích động: “Ý kiến hay. Cho bà ta mười lượng bạc được không?”

Thật đúng là keo kiệt, Thanh Đàn ở trong lòng liếc trắng mắt: “Vậy thì phải xem bản lĩnh cò kè mặc cả của sư phụ rồi. Có điều sư phụ không thể lộ mặt được, phải tìm người khác.”

“Được. Việc này không nên chậm trễ, sáng sớm ngày mai thầy sẽ phái người đi tìm Vương thị.”

Trương Khoảng hỏi một câu không hợp với tình hình: “Lỡ như người lấy thư không muốn để lộ thân phận, trúng độc cũng không tới tìm ta thì làm sao đây?”

Thanh Đàn nở nụ cười xinh đẹp: “Ta không tin hắn sẽ chờ chết. Hắn không muốn để lộ thân phận thì có thể tìm huynh giải độc trước, sau đó giết người diệt khẩu.”

Trương Khoảng: “...”

Thanh Đàn mỉm cười: “Nói đùa thôi. Đến lúc đó ta sẽ âm thầm bảo vệ huynh. Còn có sư phụ, Vệ Thông, A Tùng nữa mà, huynh sợ cái gì chứ.”

Trương Khoảng ngước cằm lên, tràn đầy tự tin nói: “Chiêu Hồn Xuyên ta có từng sợ ai không?”

Thanh Đàn suy nghĩ một lúc rồi lại nói: “Còn nữa, sư phụ nhất định phải phái người trông chừng Cao gia. Lỡ như người lấy thư và người đưa thư không phải cùng một người, cho dù người lấy thư trúng độc thì cũng có khả năng sẽ có người đi đưa thư tiên nhân cho Vương thị.”

Giang Tiến Tửu gật đầu: “Lần này ta sẽ phái thêm mấy người, nhìn xem có thể chặn người điều khiển chim xanh không.”

Thanh Đàn đứng lên nói: “Sư phụ đi đến Hoài Thiện đường trước đi, nếu như Lý Hư Bạch không ở đó thì đến nhà hắn. Xuyên ca biết chỗ ở của hắn đó.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.