- Ma Hồn của ta chiếm thân thể nàng, thôn phệ linh hồn của nàng, ta cho rằng chính mình đã sống lại, nhưng lại quá mức nhỏ yếu. Bởi vậy, ta cần càng nhiều người như các ngươi, chủ động đi đến nơi này, trở thành thức ăn của ta. Tối thiểu, có thể để ta hồi phục đến một phần vạn lực lượng trước kia.
Một phần vạn thực lực của Viễn Cổ Ma thần, ngang với một vị Tiên Đế hiện nay.
Nói như vậy, di hài Ma thần đối với chính ngươi mà nói, đã vô dụng?
Tô Triệt cười cười:
- Như vậy cũng tốt, vậy thì đưa cho ta đi, vừa vặn ta đang cần tới.
Nghe hắn vừa nói như vậy, Lăng Huyên ngược lại có chút hiếu kỳ, theo đó hỏi:
- Ngươi cần nhiều di cốt như vậy làm cái gì, còn không tiếc lấy Hậu Thiên Chí Bảo đến trao đổi?
- Ngươi nắm giữ thời gian bản nguyên lực lượng đúng không?
Tô Triệt thản nhiên trả lời:
- Ta cần loại lực lượng này, muốn từ bên trong di cốt của ngươi, lấy ra năng lực thiên phú như vậy.
- Ngươi có thể từ trong di cốt lấy ra thiên phú của ta được sao?
Lăng Huyên hơi chút kinh ngạc, sau khi sống lại, ngay cả chính mình cũng đã mất đi loại năng lực này. Bởi vì, trong một tia tàn hồn còn sót lại, không thể đem thiên phú quý giá như vậy bảo lưu lại được.
Tô Triệt gật đầu, bình tĩnh mà nói:
- Ngươi muốn sống lại, muốn đề cao năng lực tự bảo vệ mình mà thôi, lợi dụng lòng tham của người khác để cho bọn họ chủ động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-nguc/1439775/chuong-1311.html