- Nói không tốt tin hay không...
Nam tử tên là Hướng Lê cười trả lời:
- Nhưng mà, nếu nói là có người có thể làm Cổ Khí sống lại, thuộc hạ càng thêm không tin.
Ánh mắt nữ tử kia rơi xuống trên đàn cổ hắc mộc, dây đàn giống như bị một đôi tay vô hình kích thích, phát ra một hồi thanh âm dễ nghe đến cực điểm, thấm vào ruột gan, giống như dùng tiếng đàn nói ra ba chữ: không thể tin, không thể tin...
- Tiểu thư, muốn mời hắn đến đây, thuộc hạ dùng phương pháp thăm dò một phen hay không?
Hướng Lê khẽ khom người, thấp giọng hỏi.
- Không nóng nảy.
Nữ tử chậm rãi đứng lên, trong lụa mỏng, mơ hồ có thể thấy được ngọc nhuận đầy đặn, trong đó rõ ràng cho thấy trạng thái chân không.
Đợi cho nàng đi đến biên giới ôn tuyền, một bộ lụa đen tự đầu vai chảy xuống, tất cả đường cong ôn nhu đều hiện ra; Nam tiên tên là Hướng Lê sớm đã rủ thấp mi mắtxuống, không dám thưởng thức cảnh đẹp này. Tâm lý hắn nắm chắc, nếu thật 'không cẩn thận' thấy được gì đó không nên nhìn, cái mạng nhỏ của mình sẽ nguy hiểm...
Thân thể trắng noãn hoàn toàn ngâm vào trong ôn tuyền bạch sắc, nàng tiếp tục nói:
- Nói như thế nào, đây cũng là ý tứ của Cổ bà bà, lòng hiếu kỳ của chúng ta không thể biểu hiện ra quá mức. Nếu thật là như hắn nói, chỉ là tạm mượn mấy ngàn năm mà thôi, thìkhông cần trông nom hắn.
- Thuộc hạ hiểu rõ.
Hướng Lê khom người đáp ứng. Kỳ thật hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-nguc/1439601/chuong-1137.html