Bất quá, linh hồn con kiến chiếm cứ thân thể con voi, hai người có thể xứng đôi sao?
- Đúng vậy, tạm thời còn không được.
Ảnh Tử cảm ứng được Tô Triệt nghi vấn, trả lời:
- Hoàn toàn cắn nuốt sạch nó, khẳng định cần một quá trình dài dòng buồn chán, xem chừng, không có năm ba vạn năm, khẳng định không được.
- Lại phải đợi năm ba vạn năm lâu như vậy sao?
Không đợi Tô Triệt làm ra tỏ vẻ, Lão Hắc tựu ở trong Tiên Ngục ồn ào nói:
- Công năng tiêu hóa của ngươi quá kém?
- Không quan hệ.
Tô Triệt nghĩ tới một biện pháp, trong nội tâm nói ra:
- Đưa Ảnh Tử vào Thời Quang Thiên Luân trong Tiên Ngục, tăng tới cực hạn ba trăm lần, nhiều nhất là hai trăm năm sẽ xong.
- A đúng!
Lão Hắc gãi đầu nói:
- Ta lại quên Thời Quang Thiên Luân chứ.
Trước đó, Ảnh Tử chưa bao giờ tiến vào Tiên Ngục, thật cũng không phải là Tô Triệt không tín nhiệm hắn, mà là một mực không có cần. Hiện tại tự nhiên có thể đi vào một lần.
Chỉ có điều, Ảnh Tử tiến vào Thời Quang Thiên Luân tu luyện hai trăm năm, bên chân Tô Triệt sẽ không có Ảnh Tử, trên tâm lý khó tránh khỏi sẽ có chút cảm giác là lạ mà thôi.
Đương nhiên, cái này không trọng yếu, quen xong là được rồi; Thực lực tăng lên, mới là trọng yếu nhất.
Hai trăm năm sau, Ảnh Tử xuất quan, dùng thực lực Thiên Tiên, hơn nữa Mông La lưu lại túi da có lực phòng ngự siêu cường, tất nhiên sẽ trở thành chiến tướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-nguc/1439556/chuong-1092.html