Đối với một kiện cực phẩm linh bảo mà nói, thân ở trong thế giới của Tiên Ngục, sao có thể chống lại lượng lượng của bảo tháp.
Ba!
Lão Hắc tát một cái đánh bay Thái Võ Thần Nhận xuống mặt đất, Thái Võ Thần Nhận giống như là một con cá lớn trên bờ, liều mạng lăn qua lăn lại vài cái, lại bị một cước của lão Hắc dẫm chặt.
- Ở chỗ này ta mới chính là lão đại.
Lão Hắc nhe răng, bộc lộ ra bộ mặt hung ác:
- Đám tạp ngư các ngươi nếu còn dám làm loạn, tự cho là mặt không biết xấu hổ, tự mình muốn làm xấu mình thì cứ việc!
Trong lúc gầm rú, đồng thời nó cũng không ngừng dẫm đạp lên Thái Võ Thần Nhận.
Ong ong ông...
Thái Võ thần nhận phát ra tiếng cộng minh giống như là đang khóc.
Một kiện cực phẩm linh bảo ở trên tay người nào đều vô cùng quan tâm, nâng niu, cẩn thận che chở. Thường ngày, khí linh của Thái Võ Thần nhận vô cùng kiêu ngạo, hôm nay lại gặp phải cảnh khuất nhục như vậy, sao nó có thể thừa thụ được đây?
Tô Triệt và Lão Hắc căn bản không thèm để ý tới cảm thụ của khí linh kia, bởi vì bọn hắn không dự định thu phục nó, mà là...
- Lục trừ khí linh, thôn phệ linh bảo!
Lão Hắc hét lớn một tiếng.
Sưu!
Thái Võ Thần Nhận bị một lực lượng nào đó hút lên trên không trung, ầm một cái liền nát bấy, hóa thành tinh quang khắp bầu trời, bị Tiên Ngục bảo tháp thôn phệ và dung hợp. Thái Võ nằm trên mặt đất phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-nguc/1438978/chuong-514.html