Đoạn Thiên Nhai đang đấu trên bầu trời, cùng với vài vị Kim Đan trưởng lão khác, thông qua thần thức bản thân, tất cả đều thấy được một màn này.
Ngoài khiếp sợ ra, nhưng trong nội tâm Đoạn Thiên Nhai khẽ động, nổi lên mừng rỡ nhàn nhạt. Nếu như Tô Triệt cùng Ngọc Thanh đều chết hết, như vậy trên Huyền Cơ Phong, còn ai có thể uy hiếp được mình...
Chỉ là, mừng rỡ cùng kỳ vọng vừa mới bay lên, trong chớp mắt đã biến mất tan tành.
Rầm, hai nơi gạch đá ngói vụn trong phế tích, đồng thời đứng lên hai bóng người.
Đoạn Thiên Nhai cùng người dưới cây đều sững sờ, ý nghĩ trong lòng hoàn toàn nhất trí:
- Như thế nào, hai người đều còn sống?
Đúng vậy, Tô Triệt và Ngọc Thanh đều còn sống, vị trí hai người cũng không quá cự ly ba trượng, thậm chí, ngay cả bộ dáng chật vật giờ khắc này, đều là giống như đúc.
Quần áo nghiền nát, đầu đầy bụi đất, trên mặt đen một chỗ, hồng một chỗ, giống như kẻ chạy nạn...
- Còn sống…
Tô Triệt và Ngọc Thanh liếc nhau một cái, đều là không tiếng động cười cười.
Đều còn sống, vậy là tốt rồi...
Nhiếp Hồn…
Đại Băng…
Hai huynh đệ lại liên thủ lần nữa, đang ở phía trước mấy trượng, một tu sĩ muốn xông lại nhặt lấy túi càn khôn, thân hình tiêu tán, hóa thành hạt cát, rơi lả tả trong phế tích.
Cái túi càn khôn kia, chính là của Ngọc Thanh vừa mới bị đánh bay, rơi xuống trên mặt đất.
Ken két...
Tô Triệt vặn vẹo cái cổ vài, vừa rồi, suýt nữa bị người gọt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-nguc/1438732/chuong-268.html