Một hồi đại họa, đơn giản là tôn thiếu gia trở về, cứ như vậy mà hóa giải.
Tô Triệt tận khả năng buộc mình dung nhập vào niềm vui vẻ của bọn họ, bất quá, vẫn để cho cha mẹ cảm thấy cảm giác lạ lẫm thật lớn. Nhất là mẫu thân Tô Triệt, không chỉ một lần trốn trong phòng lau nước mắt, nhìn qua ánh mắt của đứa con kia, làm nàng thương tâm không thôi...
Bất quá, sau khi lau khô nước mắt, làm mẫu thân như nàng, hơn nữa là một loại vui mừng cùng tự hào, vô luận hắn cường đại cở nào, vĩnh viễn đều là con của ta.
Vào đêm cùng ngày, Tô Vân Đường thanh tỉnh lại, quả nhiên quên rất nhiều người, rất nhiều sự tình. Nhưng vẫn là bị gia chủ Tô Vân Sơn đoán trúng, hắn xác thực không có quên con cùng cháu nội của mình... Nghe nói là cháu nội bảo bối hóa giải trận tai nạn này của Tô gia, cũng là cháu nội bảo bối cứu mạng già này của mình, lão nhân gia đẩy mọi người ra, trực tiếp chạy vào tông đường, hướng về phía một linh vị, cười ha ha nói:
- Thấy được không, đó là cháu nội của ta, so với tất cả đứa con ngươi sinh ra, đều là mạnh hơn gấp trăm lần ha ha ha ha...
Gia chủ Tô Vân Sơn không khỏi lắc đầu, âm thầm nói thầm:
- Ta quên tính tới chuyện này, hắn làm sao quên cái này được cơ chứ ...
Sau tiệc tối, Tô Triệt để lại cho Tô gia một đám vật tư tu luyện, hơn nữa, còn lưu lại năm công pháp trung phẩm có thể tu luyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-nguc/1438673/chuong-209.html