- Tầm quan trọng của phúc duyên, tự mình cũng là thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ.
Huyền Cơ Tôn Giả đứng chắp tay, tựa hồ nhớ lại chuyện cũ:
- Tư chất tiên thiên của ta, so với ngươi thì hơi đỡ hơn một ít, nhưng cũng là có hạn. Năm đó, nếu không có một đoạn phúc duyên lớn lao, sao có cơ hội trở thành đệ tử chân truyền, sao có khả năng cuối cùng nhất chưởng quản Huyền Cơ Phong này...
Tô Triệt không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể lẳng lặng nghe tiếp.
Huyền Cơ Tôn Giả phảng phất là đoán được nội tâm của Tô Triệt, giờ phút này lại là mỉm cười:
- Yên tâm đi, ta sẽ không truy vấn phúc duyên của ngươi là cái gì. Điều đó là thuộc về bí mật cá nhân ngươi, người khác không có quyền tìm hiểu.
- Đa tạ sư tôn.
Lời nói này của Huyền Cơ Tôn Giả, làm cho Tô Triệt cảm giác, hắn vẫn là một người so sánh thông tình đạt lý, vì vậy, lúc này cúi đầu hành lễ, trong nội tâm liền có một ít thành ý.
- Không có gì.
Huyền Cơ Tôn Giả nhẹ nhàng khoát tay:
- Mình cũng không muốn, sao lại ép người. Nhớ năm đó, sự tình ta lo lắng nhất, cũng là phản cảm nhất, là có người hỏi thăm phúc duyên ta được là cái gì, làm hại ta nói dối mấy chục năm, ha ha!
Hắn ngửa mặt lên trời cười cười, thần sắc hiển thị rõ hào khí:
- Hôm nay, nếu như ta hỏi ngươi, tất nhiên ngươi cũng sẽ nói dối liên tục, tuyệt sẽ không nói ra tình hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-nguc/1438604/chuong-140.html